Pair of Vintage Old School Fru
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324465

Bình chọn: 9.00/10/446 lượt.

không tìm được. Từ Nghi không khỏi sốt ruột, vừa gọi điện thoại cho Chử Điềm, vừa chăm chú nhìn mỗi người ven đường. Đang lúc anh vô cùng lo lắng chờ đợi điện thoại được kết nối, lơ đãng quay đầu liền

nhìn thấy cô.

Cô đang ngồi trong một tiệm KFC bên đường, trên

chiếc bàn trước mặt chất một khay gà viên to ụ. Mà bản thân cô đang vừa

lau nước mắt vừa nhét thịt gà vào miệng mình.

Từ Nghi không thể

tả nổi tâm trạng mình lúc này ra sao nữa, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cả người đã nhẹ nhõm hơn, dần dần anh thoáng

cười rất nhẹ rất nhẹ, chỉ có khóe môi khẽ nhoẻn lên. Chăm chú nhìn cô

trong chốc lát, Từ Nghi tắt điện thoại, xuống xe.

Đi vào tiệm

KFC, Từ Nghi mới thấy rõ còn có một cô bé ngồi đối diện Chử Điềm, đang

mở vở ra nằm nhoài người làm bài tập ở đó, bên tay có một cốc thức uống

bốc khói nghi ngút.

Từ Nghi đi đến, khom người xoa đầu cô bé, tiếng nói vô cùng êm ái:

“Cô bạn nhỏ, chú mang quyển vở qua bàn khác giúp cháu nhé, cháu đến đó làm bài được không?”.

Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, hai bím tóc sau ót khẽ lay động:

“Chú ơi, chú biết dì này sao?”

“Chú biết.”

Cô bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu, để Từ Nghi giúp cô bé mang đồ đến một bàn khác, trước khi đi còn quay người gọi anh lại nói:

“Chú ơi, phiền chú chuyển lời với dì kia, người lớn nhà cháu nói, đang khóc

mà ăn rất dễ bị sặc, hơn nữa còn chứa trong bụng không tiêu hóa được.”

Từ Nghi cười nói được. Lúc trở lại bên cạnh chiếc bàn Chử Điềm ngồi, Từ

Nghi phát hiện cô vẫn còn đang ăn, dường như hoàn toàn không hề nhận ra

anh đã đến. Anh cũng không sốt ruột, ngồi đối diện nhìn cô ăn. Giữa hai

người là một khay gà viên to ụ. Quả nhiên giống như lời của cô bé kia

nói, Chử Điềm ăn một hồi là bắt đầu ho khan. Từ Nghi vội vàng cầm tấm

khăn giấy qua, vỗ mạnh vào lưng cô, dùng khăn giấy che miệng cô lại,

nói:

“Nhổ ra.”

Chử Điềm bị hành động của anh làm giật

mình, nước mắt nhòe nhoẹt liếc nhìn anh, lại bị anh vỗ mạnh một cái,

liền há mồm nhổ hết toàn bộ gà trong miệng ra. Từ Nghi tiện tay vứt đi,

thấy tiếng ho khan của cô hòa hoãn liền bưng cốc nước nóng đến cho cô.

Cả quá trình Chử Điềm đều trợn to mắt nhìn anh không chớp. Hồi lâu, dường

như mới tin được người trước mắt này là Từ Nghi. Đầu ngón tay chạm phải

cốc nước nóng, nước mắt không kiềm được liền rơi lã chã.

Từ Nghi khẽ thở dài, ôm cô vào lòng.

“Điềm Điềm, trong lòng em không vui, nổi giận thì trút vào anh, vào những thứ này đều được. Nhưng em có thể đừng luôn đặt anh vào phía đối lập em

được không?”

Chử Điềm cất tiếng khóc, ôm chặt anh không hề buông tay.

Tối đó, hai người về đến rất trễ. Vào cửa, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi tắm, anh vào bếp làm một chút thức ăn cho hai người. Chử Điềm uể oải vào phòng

vệ sinh, sau khi bật đèn lên hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn vào

mình trong gương. Nhưng vừa nhìn vào cô đã bị cô gái trong gương dọa

giật nảy mình. Đầu tóc rối loạn như kẻ điên, mắt sưng như quả hồ đào,

nếu nhìn kỹ chỗ thái dương còn có một vết bầm nhỏ, chắc là vừa nãy lúc

lôi kéo với Triệu Tiểu Tĩnh không cẩn thận bị ả đánh.

Chử Điềm mở to hai mắt nhìn mình trong gương, một lúc lâu sau mới chấp nhận vẻ

nhếch nhác của mình. Lại nghĩ đến lúc vừa khóc vừa ăn gà viên, Từ Nghi

vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú, mặt cô bắt đầu nóng lên. Thảo nào lúc anh mới xuất hiện lại nhìn cô như vậy, tất cả chuyện này quả thật quá

tệ hại mà.

Yên lặng hít một hơi, Chử Điềm vặn vòi nước ra. Lần

này cô tắm hơi lâu, tắm xong đi ra Từ Nghi đã nấu ăn xong, đang bày lên

bàn hai bát mì cá thanh đạm.

Thấy cô đã tắm xong, Từ Nghi liền dặn dò:

“Lau khô tóc, qua đây ăn cơm.”

Chử Điềm ừ xong, liền nghe thấy điện thoại Từ Nghi vang lên. Anh lau lau

tay cầm điện thoại di động, cúi đầu nhìn một cái rồi đi ra ban công nghe máy. Chử Điềm vừa lau tóc vừa chờ Từ Nghi, đến khi anh nghe điện thoại

xong trở vào, cô nhẹ giọng hỏi:

“Đã trễ thế này còn ai gọi điện thoại cho anh nữa?”

Thấy cô cố gắng làm bộ ra vẻ như lơ đãng hỏi, Từ Nghi cảm thấy hơi buồn

cười. Anh đặt di động xuống, ngồi trước bàn ăn, gắp mì nói:

“Nếu em không qua đây ăn, mì sẽ bị trương đấy.”

Cũng biết anh sẽ không nói, Chử Điềm “Hứ” một tiếng, đứng dậy cầm điện thoại Từ Nghi tự xem. Vị trí đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi chính là Chử

Ngật Sơn. Cô khẽ cau mày.

“Ông ta lại gọi cho anh làm gì?”

“Không có gì, nói thân thể Triệu Tiểu Tĩnh không có gì đáng ngại.”

Chử Điềm bỏ di động trở lại, bất mãn nói:

“Anh quan tâm Triệu Tiểu Tĩnh như vậy hả? Ả là tai họa do trời, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Đương nhiên không thể nói lời như vậy. Có điều bây giờ Từ Nghi lười cãi nhau

với cô, chỉ gọi cô đến ăn. Chử Điềm không có khẩu vị gì, ăn nửa bát liền bỏ đũa xuống, phần còn dư lại đương nhiên đều trút hết cho Từ Nghi. Từ

Nghi nhanh chóng ăn hết sạch sẽ, thu dọn chén bát cho vào bồn rửa. Lúc

trở ra phòng khách phát hiện Chử Điềm đang lục tung tìm đồ. Anh đi đến

nhẹ giọng hỏi:

“Đang tìm gì vậy?”

“Tìm băng cá nhân và dầu hồng hoa.”

Từ Nghi khẽ “À”, lấy bao thuốc từ trong ngăn kéo khác ra, đồ cô cần đều tìm th