Old school Swatch Watches
Bắt Được Trượng Phu Như Ý

Bắt Được Trượng Phu Như Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321764

Bình chọn: 8.00/10/176 lượt.

thư!”

Kết quả Thẩm Lạc Hà không mua củ cải, không có mua đồ ăn gì, bọn họ

tiếp tục đi dạo trong chợ, cho khi đến một nơi ít người Thẩm Lạc Hà mới

nhìn quanh bốn phía hỏi Cưu Minh Dạ bên cạnh:“Ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Cái gì?” Cưu Minh Dạ nghiêng đầu hỏi.

“Đừng giả bộ,không phải vừa rồi nghe xong vị đại thẩm kia nói chuyện

xong ngươi liền lo lắng, có cái gì đáng để ngươi chú ý như vậy sao?”

“Thì ra nàng có chú ý ta a!” Cưu Minh Dạ thật vui mừng kết quả lại

bị trừng mắt nhìn, hắn biết điều thu hồi khuôn mặt tươi cười, có chút

buồn rầu nói:“Ta đang nghĩ đến một người nhưng có lẽ sẽ không.”

“Ngươi biết người vị đại thẩm kia nói sao? Hắn là ai vậy?”

“Ta theo lời miêu tả của vị đại thẩm kia tưởng tượng một chút, nhưng

mà ta nghĩ hắn sẽ không xuất hiện tại đây, có lẽ là lầm.Nếu hắn xuất

hiện tại đây thì…..”

Hắn phút chốc dừng lại cước bộ giống như nhìn thấy vật hiếm lạ,Thẩm

Lạc Hà theo ánh mắt hắn nhìn lại,nơi đó có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt,chính giữa là một nam tử sáng sủa cãi nhau với tiểu lão bản.

“Ta đây mặc kệ! Xúc xắc có vấn đề hay không, chính là ngươi là người có vấn đề, không bằng ngươi cởi y phục để cho ta kiểm tra!”

“Cái gì? Cỡi y phục ra? Đây chính là trên đường cái nha,ngươi dựa vào cái gì!”

“Ngươi xem ngươi xem, có phải chột dạ hay không!”

Đáng thương lão bản, Thẩm Lạc Hà sao có thể để chuyện như vậy xả y ra ở Thái Hợp trấn, nhìn một hồi muốn đi đến chủ trì chính nghĩa, còn chưa đi được hai bước,cổ tay đã bị người ta bắt được.

Nàng quay đầu chỉ thấy thần sắc Cưu Minh Dạ nghiêm túc nhìn nàng nói:“Đi mau.”

Nàng lập tức để ý người kia và người vị đại thẩm nói mua củ cải hẳn

là cùng một người, nàng bỏ tay hắn ra không hiểu hỏi:“Vì sao phải đi,

hắn không phải người quen cũ sao? Có lẽ đang tới tìm ngươi cũng không

chừng.”

“Là người có thù với ta phái hắn đến tìm ta!” Cưu Minh Dạ lần nửa giữ chặt nàng,“Đi nhanh thôi, hắn không phải người nhà họ Cưu.Nếu như bị

hắn bắt được không chỉ nàng không thấy được Bạch Tú, sợ ngay cả ta cũng

không được gặp lại!”

Có thể là bọn họ kéo nhau qua lại động tác quá lớn, đưa tới người bên ngoài chú ý, đang vội vàng cãi nhau cùng lão bản tiểu quán nam tử mua

củ cải liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ.

“Minh Dạ!” Hắn cũng không quản lão bản kia, xúc xắc trong tay cũng ném đi,xông qua đám người chạy đến chổ bọn họ.

Thẩm Lạc Hà hoàn toàn không có thời gian hỏi chuyện là như thế nào ,

hết thảy động tác đều là phản ứng theo bản năng trước tiên, đối mặt với

người xa lạ đang chạy tới, nàng một phen nắm chặt tay Cưu Minh Dạ, so

với hắn chạy còn nhanh hơn.

Phía sau người nọ đang đuổi hăng say, hơn nữa tốc độ nhanh thần kỳ.

Thẩm Lạc Hà không rảnh bận tâm mặt khác, càng không ngừng kéo Cưu

Minh Dạ chạy đi qua các đường khác nhau, một lòng một dạ thầm nghĩ làm

sao thoát khỏi người đang chạy theo phía sau.

Bọn họ chạy qua hai con đường, người chạy phía sau khí thế chưa giảm

phân nửa, nhưng thật ra ở đây không thể so chợ, không có đám người ngăn

cản thì càng khó thoát khỏi hắn.

Vốn định lợi dụng địa hình quen thuộc tìm một chỗ trốn đi,nhưng phía

sau đuổi đến quá gấp, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có,Thẩm Lạc

Hà đang chạy , liếc mắt một cái liền nhìn thấy phía trước có một quầy

hàng nhỏ bán hoa quả.Khi chạy đến quầy hàng tùy tiện nắm lấy một con dao nhỏ cắt hoa quả, quay người nhắm vị trí người đang đuổi theo.

Cưu Minh Dạ vừa thấy động tác của nàng, quả thực muốn dùng quá sợ hãi để hình dung,“Không cần phi đao vào hắn nha!”

“Hắn còn đang đuổi theo !” Hắn không phải hy vọng không bị người này bắt sao?

Thẩm Lạc Hà nghĩ đến những điều lo lắng hắn nói cảm thấy trầm xuống, mặt khác đã đem đao trong tay phóng tới.

Cưu Minh Dạ nghĩ ngăn chặn nhưng động tác không nhanh hơn nàng, mắt

thấy tiểu đao kia xoay ở không trung phóng thẳng đến đối diện ngực nam

tử ấy.

Xong rồi xong rồi, Thẩm Lạc Hà lúc này mới hối hận chính mình xúc

động, nàng vốn nhắm chính là người bên cạnh hắn nha,nàng chỉ muốn hù dọa hắn thôi, nhưng bậy giờ lại như vậy thật là phiền toái a.

Nhưng ngay sau đó, nàng trợn mắt há hốc mồm chuyện gì đã xảy ra, ngay lúc đao kia sắp sửa phóng vào thân thể nam tử, trong nháy mắt người nọ

thậm chí còn nắm chặt cây củ cải, chẳng qua ngón tay đưa về phía trước,

hắn thế nhưng có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao kia!

Chẳng lẽ là tạp kỹ sao? Nhưng Thẩm Lạc Hà ngay cả thời gian tán

thưởng cũng không có,người luyện tạp kỹ cho dù có thể có loại phản ứng

nhanh nhẹn, cũng không có thể có loại sức lực này, người nam tử kia

trong lúc giữ lấy con dao,nháy mắt phóng con dao ngược trở lại.

Loại chuyện này hoàn toàn ra ngoài thưởng thức, Thẩm Lạc Hà ngơ ngác

ngay cả chạy cũng đã quên, chỉ thấy con dao kia đang phóng tới ngực

mình.

Đây thật sự là hại người không được tự hại lại mình! Nàng rất bội

phục chính mình còn có suy nghĩ như vậy, ngay lúc chờ đợi con dao đâm

vào thân thể , bên người nàng không còn ai, đột nhiêu có cái gì từ trên

cao đánh xuống, giống như tia chớp chém con dao phía trước xuống.

Lực đạo vô cù