XtGem Forum catalog
Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321151

Bình chọn: 8.5.00/10/115 lượt.

ỉ, chậm rãi tiến đến gần. – “… thì thử đụng vào cô ấy xem, tao cho mày năm giây để buông cô ấy.”

Rút một khẩu súng từ trong túi áo khoác, Minh Vỹ chĩa thẳng súng vào tên đó, nét mặt vô cảm.

1s…

2s…

3s…

4s…

5s…

*Đoàng*

Theo sau phát súng ấy, tên đó ghì thật chặt bên vai bị thương của Ái Hy, khiến gương mặt Ái Hy lộ rõ nét đau đớn.

Ái Hy mím môi, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

*Đoàng*

Đích đến lần này lại là bàn tay đang khiến Ái Hy đau đớn, Minh Vỹ lập tức bước đến kéo Ái Hy về phía mình, dùng chân đạp tên đó xuống đất.

- “Chết tiệt! Tao đã bảo mày đừng đụng đến cô ấy.” – Dùng một tay ấn gương mặt Ái Hy vào vai mình, Minh Vỹ lại chĩa súng vào tên đó.

*Đoàng*

Đây là phát súng thứ ba, và cũng là lúc Minh Vỹ kết thúc cuộc sống của tên cầm đầu ấy.

Những tên còn lại trong băng nhóm tái mặt nhìn Minh Vỹ, sợ hãi bỏ chạy.

Hai tên cận vệ dường như đã quen với việc này, nên chỉ cúi đầu chờ nhận lệnh.

- “Giải quyết cái đống này đi!” – Minh Vỹ hất mặt về phía tên xấu số, sau đó nhấc bổng người Ái Hy lên, đưa Ái Hy về phía chiếc xe BMW đậu sẵn ở chỗ lúc nãy.



Ái Hy dường như vẫn còn shock với sự việc lúc nãy, nhưng vết thương trên vai bắt đầu trở nên nhức nhối.

Đưa Ái Hy về phòng, Minh Vỹ đặt Ái Hy lên giường.

Vết thương trên vai Ái Hy hiện giờ đã nhuốm máu, chiếc váy màu xanh lam như được nhuộm đỏ bên vai trái.

Minh Vỹ nhíu mày, bước về phía bàn lấy ra một hộp dụng cụ sơ cứu rồi lại ngồi lên giường đối diện với Ái Hy.

Mở hộp dụng cụ ra…

Hành động tiếp theo là kéo tay áo của Ái Hy xuống, dải băng trắng đang mang một màu đỏ hiện ra trước ánh nhìn xót xa của Minh Vỹ.

- “Này, anh làm gì vậy?” – Ái Hy giật mình trước hành động của Minh Vỹ, gương mặt bắt đầu đỏ như quả táo chín.

- “Còn hỏi, thay băng cho em chứ làm gì.” – Minh Vỹ chăm chú nhìn vết thương, cẩn trọng tháo dải băng trên vai Ái Hy.

Ái Hy chỉ im lặng, cố gắng chịu đựng nỗi đau đang ngày một tăng thêm nơi bờ vai của mình.

Dường như Minh Vỹ đã quá thông thạo với việc băng bó vết thương, nên Minh Vỹ đã làm hết sức nhẹ nhàng và nhanh chóng, dải băng nhuốm màu của máu ban nãy đã được thay bằng một lớp băng trắng không chút vết tích.

Đột ngột Minh Vỹ gập người xuống, đặt một nụ hôn lên vết thương của Ái Hy, chất giọng trầm ấm vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng.

- “Vợ ngốc, anh sẽ bảo vệ em!”

Câu nói mang đậm sắc thái “tình cảm” vang lên, lại thêm một cử chỉ quá đỗi thân mật khiến gương mặt tái xanh của Ái Hy trở nên đỏ ửng.

Nhịp đập trái tim của Ái Hy bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, cứ đập thình thịch liên hồi.

Cảm giác gì thế này? Lần đầu tiên trong đời Ái Hy có một thứ cảm xúc khó tả như thế.

Cả hai phía vẫn không hề có bất cứ một động tĩnh gì, cả không gian lại chìm đắm vào sự yên tĩnh một cách đáng sợ.

Ái Hy cố gắng lấy lại nhịp đập vốn có của trái tim mình, sau đó hít một hơi thật sâu, chiếu ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Minh Vỹ, gương mặt thoáng ửng đỏ.

- “Thứ anh cần bảo vệ không phải là tôi, mà là chính mình.” – Nhìn những vết thương do trận ẩu đả vừa rồi trên người Minh Vỹ, chợt trái tim Ái Hy lại đập lỗi một nhịp, nhưng vẫn ngang bướng quay mặt sang hướng khác cất cao giọng. – “Anh phải biết quan tâm chính bản thân mình, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác.”

Hình ảnh khi Minh Vỹ nhẫn tâm kết thúc cuộc sống của tên lúc nãy lại bắt đầu tái hiện trong tâm trí Ái Hy, nhưng Ái Hy cũng không thể trách Minh Vỹ được… vì vốn dĩ Minh Vỹ đã mang trong mình tố chất của mafia, luôn đối diện với cuộc sống bằng sự nhẫn tâm và lạnh lùng… và cũng chính Ái Hy là lý do Minh Vỹ tàn nhẫn giết tên đó không chút do dự.

Nhưng khi ở bên Minh Vỹ, Ái Hy lại có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác an toàn, nhất là khi vị trí của Minh Vỹ trong tim Ái Hy đã dần đậm sâu hơn theo thời gian.

Minh Vỹ chỉ yên lặng, đưa đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ quan sát người con gái trước mặt, nét mặt thoáng chút thất vọng.

- “Em không phải gánh nặng…” – Minh Vỹ nói đều đều, đưa đôi mắt khó chịu nhìn Ái Hy. Tại sao cô vợ ngốc này chẳng chịu để ý đến cảm giác của người khác, đôi khi bản tính đó lại khiến Minh Vỹ cảm thấy hụt hẫng. Khẽ thở dài, Minh Vỹ tiếp tục nói, cố ý nhấn mạnh những từ tiếp theo. – “… em là vợ anh!”

Thời gian lại bắt đầu trôi chậm lại…

- “Anh ra ngoài đi, tôi cần phải thay đồ.” – Câu trả lời hoàn toàn khác xa với chủ đề mà cả hai người đang tranh chấp với nhau từ nãy đến giờ, Ái Hy thực sự chẳng còn tâm trạng mà gây chiến với Minh Vỹ, gắng gượng ngồi dậy.

Ái Hy đã nói vậy, Minh Vỹ cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện này nữa, từ từ đứng dậy.

Nhưng dáng vẻ nhỏ bé đang cố sức gượng dậy kia khiến Minh Vỹ cảm thấy hơi bất an, ngay cả một việc dễ dàng như thế mà Ái Hy cũng không thể làm được, xem ra vết thương kia ảnh hưởng không ít đến thể trạng của Ái Hy.

Minh Vỹ đứng trước mặt Ái Hy lặng lẽ quan sát, dường như Minh Vỹ đang có ý định thử sức Ái Hy.

Nhưng phía bên kia vẫn đang cố gắng trong vô vọng, cứ mỗi lần Ái Hy dồn lực vào tay chống xuống giường, cố gắng tìm điểm tựa đứng lên thì vết thương trên vai lại bắt đầu