Pair of Vintage Old School Fru
Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321071

Bình chọn: 8.5.00/10/107 lượt.

mặt ông bác sĩ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, giọng nói run rẩy lặp lại một lần nữa với một dấu chấm hỏi đang dần lớn hơn, sau đó ông ta từ tốn giải thích. – “Hẳn có gì nhầm lẫn ở đây, liều lượng thuốc giảm đau là ba lần một ngày. Tôi sẽ kiểm tra lại.”

Nói rồi, ông bác sĩ gọi một cô y tá lại gần, bắt đầu ra lệnh.

- “Cô đến gọi Hoàng Vân đem sổ ghi chép đến đây.”

Cô y tá kia gật nhẹ đầu, sau đó quay gót bước đi, dần khuất sau cánh cửa phòng bệnh.



- “Tại sao trong một buổi sáng bệnh nhân Ái Hy lại phải tiêm đến tận năm lần?” – Ông bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nhìn cô y tá Hoàng Vân tra hỏi.

- “Sáng nay cháu chỉ đến tiêm cho cô Vương một lần khi cô ấy vừa tỉnh dậy, đến giờ vẫn chưa tiêm lần thứ hai mà.” – Cô y tá hết sức ngạc nhiên sau câu hỏi của ông bác sĩ, lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.

- “Ngoài cô gái này, vẫn còn bốn cô gái khác.” – Minh Vỹ lạnh lùng nhìn ông bác sĩ trước mặt, tiếp theo lại nhìn sang cô y tá tên Hoàng Vân.

Lại một câu nói khiến ông bác sĩ trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng người như Minh Vỹ không thể nào nói sai được. Ông ta nhìn y tá Hoàng Vân, khẽ đằng hắng rồi lại bắt đầu lên tiếng.

- “Gọi tất cả những cô y tá trực sáng nay đến đây.”

- “Không cần.” – Minh Vỹ lên tiếng cắt ngang lời nói của ông ta, hất mặt về tên cận vệ đang đứng kế bên hạ lệnh. – “Đưa các cô y tá từ sáng đến giờ từng vào phòng đến đây.”

- “Vâng, thiếu gia.” – Tên cận vệ cung kính cúi đầu, lùi về phía sau rồi khuất sau cánh cửa.

Cả ông bác sĩ lớn tuổi và các cô y tá đang đứng trong phòng đều cảm thấy bất an trước Minh Vỹ.

Nhưng ánh mắt Minh Vỹ chỉ có một điểm dừng. nơi Ái Hy đang nhắm nghiền đôi mắt, trên cổ tay đang ghim một sợi dây truyền nước biển.

Bốn cô y tá nhanh chóng được tên cận vệ lôi đến phòng bệnh của Ái Hy, gương mặt cô nào cũng căng thẳng và lộ rõ vẻ sợ hãi.

- “Các cô lấy quyền gì mà vào tiêm cho bệnh nhân Vương Ái Hy?” – Lại một câu hỏi nghi vấn được ông bác sĩ lớn tuổi đưa ra, đôi mắt ông ta có pha lẫn chút tức giận.

Không một tiếng trả lời…

- “Tôi trực theo phân công!” – Một trong số bốn cô y tá đó lên tiếng phản bác, giọng nói quả quyết của cô gái đó như đang lên án kết tội người khác vu oan cho mình. Đó là cô y tá tiêm cho Ái Hy cuối cùng.

Minh Vỹ ngồi bên cạnh giường của Ái Hy, chỉ chú tâm quan sát gương mặt của cô vợ đáng yêu, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé kia như đang cố gắng xoa dịu những nỗi đau mà chủ nhân nó đã phải gánh chịu.

Cuộc đối thoại trong phòng vẫn được tiếp tục…

- “Ai phân công cho cô?” – Vẻ mặt ông bác sĩ đang hết sức khó coi, cố gắng kìm chế không nổi giận trước mặt bệnh nhân.

- “Tôi không biết, nhưng có người bảo tôi vào tiêm.” – Không thể tin được cô ta lại có thể lấy được một cái cớ khó tin như vậy, nhưng cô ta vẫn cố gắng cứu vãn cho nhân phẩm của mình.

Ba cô y tá còn lại thì lại đưa ánh mắt “yêu thương” chiếu thẳng vào Minh Vỹ phía sau lưng ông bác sĩ, thỉng thoảng gương mặt còn đỏ ửng lên.

Chợt chiếc hộp dụng cụ của cô y tá “bất thường” lúc nãy hiện ra trước mắt Minh Vỹ, chiếc hộp vẫn nằm ngay ngắn trên bàn.

Minh Vỹ đứng dậy, bước đến cạnh chiếc bàn, mở hộp dụng cụ ra.

Bên trong có vô số ống tiêm cùng loại, Minh Vỹ cười nhạt, cầm ra hai ống tiêm.

Đưa cho cô y tá Hoàng Vân đứng sau lưng ông bác sĩ một ống tiêm, còn một ống tiêm Minh Vỹ cầm trên tay, nhẹ nhàng mở nắp, chiếc kim tiêm nhỏ hiện ra, mang một sắc màu của kim loại.

Minh Vỹ bước qua mặt ông bác sĩ, ấn mạnh cô y tá đang cố gắng phủ nhận việc làm sai trái của mình vào tường, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Dùng một tay giữ lấy cô ta, Minh Vỹ cúi đầu nhìn vào tay cô ta, nhanh chóng ghim ống tiêm trên tay vào đó, dĩ nhiên sẽ không nhẹ nhàng như việc tiêm cho bệnh nhân.

- “Cảm giác thế nào?” – Minh Vỹ cười nhạt nhìn cô ta, sau đó ấn mạnh ống tiêm hơn. – “Vợ tôi còn đau hơn thế này gấp ngàn lần.”

Tất cả mọi người trong phòng đều tái mặt nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc này Minh Vỹ đã hoàn toàn trở về với dáng vẻ thật sự của một ác quỷ tàn nhẫn.

Cô y tá kia hoảng sợ nhìn Minh Vỹ, không dám kêu la nửa lời. vì cô ta biết rõ, càng tỏ ra đau đớn thì Minh Vỹ sẽ còn làm mạnh tay hơn.

Minh Vỹ rút nhanh ống tiêm ra khỏi tay cô ta, ném mạnh xuống đất, một vệt máu đỏ chảy dài theo một đường thẳng. giọt máu đầu tiên nhẹ nhàng đáp đất.

- “Nói! Cô tiêm cho Ái Hy loại thuốc gì?” – Trừng mắt nhìn cô ta, chất giọng uy hiếp của Minh Vỹ vang lên, do mọi lần không để ý nên Minh Vỹ không để tâm đến màu sắc của thuốc trong ống tiêm, sắc màu của ống tiêm lần này nhạt hơn màu của thuốc giảm đau.

- “Là thuốc ngủ…” – Y tá Hoàng Vân cầm ống tiêm Minh Vỹ đưa cho mình lúc nãy trên tay nhẹ nhàng trả lời, vốn dĩ cùng là y tá nên chỉ cần nhìn sơ cũng biết đây là ống tiêm loại gì. – “… loại nhẹ.”

Cả người ông bác sĩ run lên, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, ông ta tức giận quát vào mặt các cô y tá kia.

- “Các cô làm như thế này có mục đích gì? Tại sao lại làm như thế?”

Nhưng vẫn là một sự im lặng đến đáng sợ, cả bốn đôi mắt sợ sệt xen lẫn ngưỡng mộ chiếu thẳng vào Minh Vỹ.

Chắc không cần nói cũng biết được lí do là gì.

- “Ưhm