
“Ba!”
“Ba ba!”
Nhận được tin tức ba bị bệnh, hai anh em Phong Thượng Văn và Phong Thượng Vũ lập tức bỏ ngay công việc chạy tới bệnh viện xem xét.
“Các con tới rồi!” Ngồi bên cạnh giường bệnh là người phụ nữ với nét mặt tái nhợt, ngay cả chào hỏi cũng có chút yếu ớt, khác hẳn với tiếng nói lanh lảnh ngày thường.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Con lớn Phong Thượng Văn hỏi trước tiên.
“Đúng vậy! Sao ba lại đột nhiên nằm viện?” Em sinh đôi Phong Thượng Vũ hỏi tiếp. Không thể tin được ba từ trước đến nay luôn khỏe mạnh, thế nhưng lại đột nhiên vào viện.
“Bác sĩ nói ba con bị trúng gió nhẹ”. Mẹ Phong thở dài
“Sao ba đang khỏe mạnh lại trúng gió” Phong Thượng Văn trừng mắt nhìn ba, trong đầu nghĩ đến hình ảnh hai người thường xảy ra xung đột trong quá khứ.
“Còn không phải bởi vì gần đây thời tiết thay đổi lớn, thân thể ba con chịu không nổi nên dẫn đến trúng gió, may là được phát hiện sớm bằng không hôm nay ba con đã không nằm ở nơi này” Mẹ Phong nói xong hốc mắt liền đỏ.
“…” Lời của mẹ Phong làm cho hai anh em không biết nói gì, ánh trăng không hẹn mà hướng về phía giường bệnh, hóa ra ba của bọn họ từ lúc nào đã già đi theo năm tháng, tóc trở nên bạc trắng, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn.
“Thượng Văn, Thượng Vũ, mẹ biết thực ra các con cũng không muốn tiếp nhận công việc làm ăn của công ty, trước đây mẹ cũng không muốn ba con mấy người tranh cãi vì chuyện này, thế nhưng hiện tại tình huống đã khác, ba của con bị bệnh không báo trước, cũng không biết tình hình có chuyển biến tốt đẹp hay không, mẹ hi vọng một trong hai con hãy quay về tiếp nhận công việc của công ty, có được không?” mẹ Phong kiềm nén khó chịu trong lòng mở miệng yêu cầu.
Phong Thượng Vũ liếc mắt nhìn anh trai, trong lòng đã có quyết định.
“Mẹ, để con tới công ty là được rồi.”
“Thượng Vũ, con nói thật sao?” mẹ Phong không thể tin được Thượng Vũ lại có thể hoàn toàn đáp ứng, bà còn tưởng rằng cần phải khuyên nhủ vài lần mới được.
“Dù sao công việc cũng như vậy, môi trường làm việc cũng không khác.” Anh nhún vai nói, không bỏ qua gương mặt kinh ngạc của anh trai.
“Vậy thực sự quá tốt, có con ở công ty mẹ cũng không cần lo lắng.” Mẹ Phong yên tâm cảm thán.
“Mẹ, con mong mẹ đừng quá tin tưởng con vì dù sao con cũng không có kinh nghiệm thương trường.” Phong Thượng Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười định gạt đi bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh.
“Thượng Vũ, mẹ tin con có thể làm được”. Mẹ Phong cũng không phải tùy tiện nói, Phong gia ban anh em ngay từ nhỏ đã bắt đầu học tập kiến thức về kinh doanh, sau đó vì những mâu thuẫn trong gia đình mà việc này cũng bị gián đoạn.
“Vậy khi nào con về công ty? Để mẹ báo với bộ phận chủ quản”. Mẹ Phong lại hỏi.
“Mẹ, không cần lo lắng, cứ để con tự liên lạc là được rồi”. Phong Thượng Văn đi tới ôm mẹ.
“Mẹ, phải chăm sóc mình thật tốt, đừng quá lo lắng!”. Bà gật đầu, dù sao con trai thứ hai cũng đã đáp ứng tiếp nhận công ty, để Thượng Vũ tự xử lý là tốt nhất.
“Mẹ, một mình chăm sóc ba có mệt mỏi lắm không? Có cần thuê thêm người đến giúp không?” Thượng Văn săn sóc hỏi.
“Thượng Văn, không cần đâu ! Tối nay Thượng Tín và Thiều Tề sẽ qua giúp mẹ.” Mẹ Phong cười nói.
“Kì quái, đến đây lâu như vậy sao còn chưa thấy Thượng Trí? Nó đã tới chưa?” Phong Thượng Vũ thuận miệng hỏi.
“Hiện tại Thượng Trí và Lê Nhã đi công tác ở Hy Lạp, tạm thời chưa trở lại, mẹ nghĩ chờ thêm vài ngày nữa mới thông báo cho chúng, để tránh Thượng Trí phân tâm, đến lúc đó ảnh hưởng không tốt đến công việc.” Mẹ Phong lắc đầu.
Đột nhiên điện thoại Phong Thượng Văn vang lên, anh đi ra ngoài cửa nghe điện thoại, không bao lâu quay lại. “Mẹ, trong cục có việc con phải trở về một chuyến.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn, Thượng Vũ, nếu con bận thì cũng đi đi!” Mẹ Phong phất tay đuổi người.
“Mẹ, vậy chúng con về cục trước, sau khi tan ca chúng con lại tới.” Phong Thượng Vũ ôm bà một cái, rồi mới cùng Thượng Văn rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, Phong Thượng Văn rốt cuộc cũng có thể hỏi ra ý nghĩ trong lòng: “Thượng Vũ, em nghĩ mình thật sự muốn tiếp nhận công ty sao?”
“Làm sao? Anh nghi ngờ hả?” Bộ dạng trả lời của Phong Thượng Vũ cà lơ phất phơ.
“Em nghiêm túc một chút.” Phong Thượng Văn nhíu mày.
“Em thực sự nghiêm túc!” Anh vẫn thoải mái trả lời. “Yên tâm đi! Kì thật việc này em đã sớm nghĩ qua. Anh ở cục lập công liên tục, nhanh chóng sẽ thăng lên chức cục trưởng, Thượng Trí cũng có sự nghiệp của mình, Thượng Tín tuổi còn nhỏ, chỉ có em còn tự do, cũng sớm chán công việc hiện tại, trở về tiếp nhận công ty vui đùa một chút cũng không khác lắm.”
“Được rồi, em không phải bởi vì mọi người mới miễn cưỡng chính mình thay ba tiếp nhận công việc của công ty là tốt rồi.” Phong Thượng Văn liếc anh một cái.
“Chuyện cười! Anh khi nào thì thấy em miễn cưỡng gắng gượng chính mình đi làm chuyện không muốn.” Phong Thượng Vũ quay đầu chống lại mắt anh trai.
Giằng co vài giây, Phong Thượng Văn nở nụ cười.
“Nói cũng đúng, em đó! Cái gì cũng chịu, chỉ không chịu thiệt.”
“Cảm ơn anh đã khích lệ” Phong Thượng Vũ cười hì hì tiếp nhận lời khen ngợi.