
h , rồi bước xuống nhà , cô nhờ quản gia phân phó mọi việc , hôm nay cô muốn mọi người nghỉ làm sớm ,
để trong nhà chỉ còn cô và anh . Quản gia cũng hiểu chuyện nên sai người dọn dẹp thật nhanh rồi nghỉ làm , còn ông thì phải chờ Dược Thiếu Phàm
về báo cáo mới nghỉ được , đâu đó đã xong , cô đi vào bếp chuẩn bị bữa
tối cho hai người .
5h cchiều , Dược Thiếu Phàm lái xe về nhà , trong nhà giờ chỉ có lão quản gia già , ngoài ra chẳng thấy người làm nào cả.
"Chào ông chủ."
"Mọi người đâu ?"
"Thưa . Hôm nay phu nhân cho mọi người nghỉ làm từ sớm , cả tôi cũng vậy ạ .
Ngài đã về thì khi báo cáo xong tôi cũng nghỉ." - Quản gia cung kính đáp . Dược Thiếu Phàm nhíu mày khó hiểu . Cô tính làm gì vậy. Vươn bàn tay
to rộng và rắn chắc ra mở cánh cửa phòng ngủ của cô và anh ra. Đôi mắt.
Anh mở to nhìn bộ dạng của Từ Tử Hàn.
"A.....a...anh...vê...về
rồi...sao ?" - Từ Tử Hàn giật mình lấy áo khoác che người lại , Cô đang
thử cái đầm ngủ lúc chiều mới mua thì đột nhiên cửa mở khiến cô quấn
quít kiếm thứ gì đó để che lại. Dược Thiếu Phàm đăm đăm nhìn cô , trên
người mặc chiếc đầm ngủ bằng lụa đỏ khá mỏng , cô khoét sâu để lộ đường
cong là lướt của Từ Tử Hàn , mái tóc suôn dài thả trên vai , vì chiếc
váy khá mỏng nên nội y của cô mờ mờ khuất sau lớp vải đỏ . Làn da trắng
nộn , như đang câu hồn người đàn ông kia . Tim cô đập thình thịch chờ
xem phản ứng của anh . Vậy mà anh lại đi lướt qua cô mở tủ lấy quần áo
rồi thản nhiên bỏ ra ngoài. Từ Tử Hàn há hốc mồm nhìn anh . Sao
anh...không có chút phản ứng gì hết vậy ??? Trong lúc cô hậm hực thì
Dược Thiếu Phàm ở ngoài phòng đang rạo rực . Cô trông thật rất quyến rũ , khiến cho anh như muốn nhào tới mà nuốt trọn . Phải kiềm chế lắm anh
mới bình tĩnh được . Bảo bối của anh muốn dùng cách đó để anh hết giận
sao ? Thật là đáng yêu !
Dược Thiếu Phàm tắm xong liền đi xuống
sảnh ngồi xem tạp chí . Anh đưa mắt nhìn vào trong bếp , thấy Từ Tử Hàn
đang nấu ăn , vẫn là chiếc đầm ngủ đó nhưng cô lại mặc thêm áo khoác bên ngoài , Dược Thiếu Phàm chăm chú nhìn cô tất bật với đống thức ăn kia . Hồi lau sau lại dọn lên bàn . thấy cô bước ra , Dược Thiếu Phàm quay
mặt lại , như đang say sưa đọc báo. Thanh âm ngọt ngào , trong trẻo phát ra “Thiếu Phàm , ăn cơm thôi .” Dược Thiếu Phàm vờ như không nghe , vẫn chú tâm vào tờ báo , Từ Tử hàn bặm môi , cô hét lên “Thiếu Phàm , ăn
cơm ! Ăn cơm !”
“Em ăn đi” – Anh lạnh nhạt nói , vẻ như chẳng mấy quan tâm . cô nhíu mày lại , nhớ lại những gì Lôi Lạc Kình đã nói trong điện thoại , nắm lấy cánh tay anh , cọ phần ngực vào sát tay anh , dùng giọng nũng nịu nhất gọi tên hoặc là kêu chồng à… Cô nuốt nước miếng ,
hít một hơi thật là manh , dùng hết can đảm để làm như trên “Chồng à ,
đi ăn cơm đi . Em đói rồi ! Nhaa.” Dược Thiếu Phàm ngưng lại , cánh tay
của anh đang bị phần trên của cô cọ xát , ánh mắt vô tình nhìn xuyên qua lớp áo mỏng , đủ để thấy bộ ngực trổ mã của cô . Nhịp tim chợt đập thật nhanh , cô thật biết cách dụ dộ anh , Từ Tử Hàn thấy anh không lên
tiếng , lại nũng nịu , cọ xát tay anh hơn , giọng nói ngọt ngào lại tiếp tục vang lên "Chồng à..." . Dược Thiếu Phàm đưa mắt nhìn cô , tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong can tâm lửa dục đang từ từ trỗi dậy . Từ
Tử Hàn tiến sát hơn , ghé vào tai anh thổi khí "Đừng giận em nữa mà."
Bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực vạm vỡ của Dược Thiếu Phàm , cô ngước
mắt nhìn anh . Anh vẫn bình tĩnh nhìn bộ dạng đầy khiêu gợi của cô ,
cánh tay anh bị kẹp giữa ngực cô , khiến cho bộ ngực bị ép lại , giương
lên hơn . Chính lúc này anh thật muốn nuốt trọn cô. Mà….hành động mời
gọi này là ai chỉ cho cô vậy ? Nghĩ đến đây , mày đẹp nhíu lại , anh đưa tay nâng cằm cô lên , nghiêm nghị cất tiếng “Là ai dạy em ?”
“Anh…hỏi làm gì ?” – Từ Tử hàn ngỡ ngàng nói , cô không phải lại chọc giận anh chứ !?
“Trả lời !?”
“Là…là do Lạc Kình dạy , em…gọi hỏi anh ấy !?”
Dược Thiếu Phàm im lặng , thì ra là cái tên chết tiệt kia tiêm vào đầu cô
những thứ như thế này. Thấy mặt anh hầm hầm , cánh tay mảnh khảnh níu
lấy vạt áo anh , khẽ nói “Anh…đừng giận nữa !”
“Em…xin lỗi…!” – Từ Tử Hàn nắm chặt lấy áo , cô kìm nước mắt lại , dù chỉ là một tiếng nấc nhẹ cũng không dám.
Anh nhìn cô , ánh mắt dịu lại , giọng anh trầm thấp mà ấm áp , chợt vang lên “Em sợ anh !?”
“Vâng ! “
“Tại sao?”
“Em…sợ anh giận ! Lúc giận…anh bỏ mặc em , em rất cô đơn….rất buồn…” – Từng
giọt thuỷ tinh lấp lánh rơi xuống bàn tay đang nắm áo của của Từ Tử hàn , không phải cô cố ý chọc cho anh giận…phải cảm nhận từng sự lạnh lung
của anh đối với cô thật rất khó chịu… Anh vòng tay ôm chặt cô , cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của hoa oải hương từ trên người Từ Tử hàn cưng chiều nói “Sẽ không giận nữa. Không cần phải khóc.”
“Thật sao ?”
“Phải !” – Anh buông cô ra , lau khoé mặt ướt đẫm của Từ Tử hàn , đặt lên
trán cô một nụ hôn , khoé miệng anh giương lên tạo một đường cong hoàn
hảo “Em nghĩ cách này sẽ khiến anh hết giận."
“Vâng” - Từ Tử Hàn
ấp a ấp úng trả lời , khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ lên … Dược Thiếu Phàm
đưa mắt nhì