Disneyland 1972 Love the old s
Bất Chấp Tất Cả

Bất Chấp Tất Cả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322360

Bình chọn: 9.00/10/236 lượt.

kia của cô.

"Sao phải giấu?"

"Bên trong lắp thiết bị định vị, sợ em không thích, nên đặt ở đây."

Tô Hiểu Mộc ngẩn ra: "Cứ lo lắng cho em như vậy?"

Cảnh Diễn ôm lấy cô, chôn mặt ở giữa cổ cô: "Lo lắng cho em, hận không được

nhốt em ở trong nhà, tránh cho anh lúc nào cũng lo lắng đề phòng không

được yên lòng, em nói muốn theo anh cả đời."

"Này, Cảnh tổng, anh đột nhiên buồn nôn như vậy sẽ phá hủy hình tượng… a, a, sao anh lại cắn em?"

Cảnh Diễn dán ở bên tai cô thì thầm: "Ai bảo em không nghe lời?"

Tô Hiểu Mộc vừa tức vừa cười: "Được, em nghe lời, bây giờ ngoan ngoãn để cho anh đeo vòng lên, được rồi chứ?"

"Hiểu Mộc, anh không phải là muốn trói buộc em. . . . . ."

"Biết, biết, em cam tâm tình nguyện , trong lòng rất vui mừng, vui mừng anh lo lắng cho em như thế. . . . . ."

"Chủ nhật tuần này Ôn Tuyền sơn trang của Hà Bồi Lâm làm lễ khánh thành, nếu không chúng ta dẫn con đi chơi, ngâm suối nước nóng đối với thân thể

của em cũng có chỗ tốt."

"Được! Vừa lúc rất lâu không gặp Tiểu Hi rồi, Tiểu Hà Hà cũng đầy ba tuổi rồi nhỉ, người một nhà chúng ta dứt

khoát đi nghỉ một chuyến đi."

"Ừ, người một nhà."

Ở trên đời này, còn có cái gì quan trọng hơn người một nhà ở chung một chỗ?

Có vợ có con trai có con gái, đối với anh là đủ rồi. Tô Hiểu Mộc cởi tạp dề, từ phòng bếp trở lại phòng, đã thấy một màn làm người ta dở khóc dở cười như vậy —

Con gái Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm của cô, ngón tay nhỏ mập

mạp cầm son môi của cô vẽ ở trên mặt, bình bình lọ lọ trên bàn cũng bị

con bé mở ra, trên mặt bị nó mò mẫm như cầu vồng.

Thật ra thì Tô

Hiểu Mộc rất ít trang điểm, cô dễ bị dị ứng, đến kem dưỡng da cũng phải

chọn rất cẩn thận, chẳng qua mấy năm nay bởi vì Cảnh Diễn dốc lòng chăm

sóc, sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, có một số trường hợp cũng cần

trang điểm trang nhã một chút.

Bé gái chung quy là thích xinh đẹp, Tiểu Cảnh Mộ cũng không ngoại lệ.

Cô bé thích nhất đeo giày cao gót của mẹ, đôi chân nhỏ mạp mạp đi vào còn

chưa đủ, nhất định phải đeo đi, đã từng ngã khóc cả buổi.

Cảnh Mộ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất thích bắt chước người lớn, mỗi ngày la

hét con muốn lớn lên, không cho người khác nói bé còn nhỏ. Càng lớn tính tình lại càng rõ ràng, Cảnh Mộ giống mẹ Tô Hiểu Mộc, nhìn mảnh mai,

thật ra hiếu thắng, Cảnh Nghiêu giống như cha Cảnh Diễn, hiểu chuyện

trầm ổn, không cần người lớn quan tâm.

Tô Hiểu Mộc ở cửa thất thần một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy con gái hắt xì một cái, cô lập tức hoàn hồn vọt vào.

"Tiểu Mộ, con thế nào rồi?" Thần kinh nhạy cảm của Tô Hiểu Mộc sắp bộc phát.

Hen suyễn có xác suất di truyền nhất định, Tiểu Nghiêu bây giờ học lớp mười cũng không có chuyện gì, cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ đối với Tiểu Mộ

càng khẩn trương, thỉnh thoảng bị cảm vặt cũng có thể khiến cho cô mấy

ngày ngủ không ngon.

Cảnh Mộ căn bản không biết nỗi lo của mẹ, cô hề nhí quay đầu lại cười hì hì nhìn cô nói: "Mẹ, con xinh không?" Vừa

nói xong lại là một cái hắt xì.

Tô Hiểu Mộc giận tái mặt, lấy quần áo thay cho cô bé trước, lại dùng khăn giấy ướt lau những thứ trên mặt cho cô bé.

Sau đó còn không nhịn được đánh cái mông nhỏ của cô bé mấy cái.

"Xem con nghịch ngợm này, sau này còn dám nữa hay không? Hả?"

Cảnh Mộ không rõ đầu cua tai nheo, oa oa khóc lớn.

Tô Hiểu Mộc rất ít nổi giận, nghiêm khắc với con gái như vậy lại càng chưa từng có.

Cảnh Diễn từ đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, vội vã chạy

tới, vừa thấy con gái khóc đến đáng thương, vừa cau mày vừa đau lòng.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được từ tay Tô Hiểu Mộc đón lấy Cảnh Mộ, vừa lau nước mắt cho bé vừa hỏi vợ: "Em có lời gì từ từ nói, con bé còn nhỏ

mà."

Anh cũng không muốn trách móc nặng nề vợ, cô tức giận như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Cảnh Mộ ôm cổ cha, còn đang khụt khà khụt khịt, không ngừng gọi: "Cha ơi, cha. . . . . ."

Tô Hiểu Mộc thất thần ngồi xuống, ngẩng đầu thấy con gái đau lòng như vậy, cô lại hối hận, nhỏ giọng nói chuyện vừa rồi.

"Em có phải là quá thần hồn nát thần tính rồi hay không?" Tô Hiểu Mộc đưa

tay muốn bế con gái làm hòa, cô bé không chịu để ý mình.

Cảnh Diễn lắc đầu, cho cô một ánh mắt trấn an, ôm con vòng vòng trong phòng một lúc lâu, con khóc mệt, dần dần ngủ thiếp đi.

Dỗ dành nhỏ xong, nên dỗ dành lớn rồi.

Cảnh Diễn đi qua, ôm cô vào trong lòng, phát hiện cô còn đang run rẩy, có

chút đau lòng: "Không có chuyện gì rồi, em chỉ là quá khẩn trương thôi."

Sức khỏe của Tô Hiểu Mộc không thích hợp mang thai lắm, sự ra đời của Cảnh

Mộ đối với bọn họ mà nói là món quà ngoài ý muốn, bọn họ cẩn thận thêm

cẩn thận, coi như trân bảo.

Cô chỉ sợ các con di truyền bệnh của mình, một cái hắt xì là có thể dọa cô trở nên như chim sợ cảnh cong.

"A Diễn, em thật sự sợ lắm. . . . . ."

"Em đừng suy nghĩ lung tung." Cảnh Diễn vỗ lưng của cô, thanh âm trầm trầm

có ma lực trấn an, "Gần đây Phó Tứ muốn cho đôi trai gái kia cùng học

Taekwondo với Tiểu Nghiêu, bây giờ để cho Tiểu Mộ cũng đi đi, có bạn."

Nghe vậy, Tô Hiểu Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của anh, suy