
ỏ này.”
“Giờ tôi cần.” Lăng Nhiễm lớn
tiếng hét, đứa nhỏ hiện tại chính là bùa hộ mệnh của cô, Chu gia không thể nào
không cần cháu, chỉ cần đứa nhỏ đi theo cô, cho dù Chu Hàn không chịu giúp cha
cô, thì Chu gia cũng sẽ bởi vì quan tâm đến đứa cháu này mà không bạc đãi cô.
Nghĩ tới đây, lại duỗi thân tay về phía Chu Hàn, vừa kêu lên: “đưa con cho tôi,
đưa con cho tôi…”
Chu Hàn đẩy cô ta ra, lực đạo
hơi mạnh, trực tiếp đẩy Lăng Nhiễm ngã trên mặt đất, nói: “Tôi sẽ không giao đứa
nhỏ cho cô, cô căn bản là không xứng đáng làm một người mẹ.”
Nói xong, Chu Hàn ôm đứa nhỏ
định đi, anh không có nhiều thời gian lằng nhằng với cô ta, hiện tại quan trọng
nhất là đưa đứa bé đi bệnh viện đã.
Thấy anh muốn đi, Lăng Nhiễm
nóng lòng liền ôm lấy chân của Chu Hàn, cầu khẩn nói: “đừng như vậy, Chu Hàn,
đừng đối xử với em như vậy, anh yêu em mà, anh nói anh có thể vì em đi làm bất
cứ việc gì thậm chí cả việc chết vì em, Chu Hàn, em sai lầm rồi, trước kia đều
là lỗi của em, chúng ta bắt đầu lại, bắt đầu lại lần nữa có được hay không,
chúng ta trở về Mỹ, chúng ta sẽ giống như trước kia, có được hay không, đừng bỏ
em, em không còn có cái gì nữa, không thể không có anh…” Vừa nói vừa gào khóc,
tay nắm thật chặt chân Chu Hàn không để cho anh đi.
Chu Hàn không thèm nhìn cô ta,
có lẽ hồi đó anh còn có thể vì nước mắt của cô ta vì cô ta nhu nhược mà mềm
lòng, nhưng mà hiện tại anh sẽ không, cô ta không phải là Lăng Nhiễm mà mình
biết, mà mình cũng không còn là Chu Hàn trước kia yêu cô ta đến chết đi sống
lại.
Lạnh giọng không mang theo một
chút tình cảm nói: “Buông ra!” Giọng nói kia lộ ra quyết
tuyệt.
“Không, em sẽ không buông.”
Lăng Nhiễm đưa tay ôm chặt hơn chút nữa, trong miệng không ngừng nói, “Anh yêu
em, anh yêu em…”
“Ha ha. . . .” Chu Hàn cười
lạnh, cúi đầu nhìn cô ta một cái nói: “hồi đó là tôi quá qua ngốc mới có thể yêu
cô, không có ai có vĩnh viễn tiếp tục ngu xuẩn.” Nói xong, dùng sức đem chân rút
ra, sau đó cũng không liếc nhìn cô ta thêm cái nào rời đi, cho dù cô ta gục trên
mặt đất gào thét với anh.
Lâm Lệ từ phòng làm việc của
Chu Hàn đi ra ngoài liền cầm túi xách đi xuống, một đường từ phòng làm việc đến
bãi đậu xe lầu dưới công ty, Lâm Lệ không hề dừng lại bước nào, lúc ngồi vào xe,
bộ ngực còn có chút hổn hển, cũng không biết là bởi vì là dọc đường này đi quá
nhanh hay là bởi vì trong lòng còn đang vì Chu Hàn mới vừa nói những lời đó mà
tức giận.
Ở
trên xe ngồi một lúc lâu, đợi hơi thở của mình bình ổn lại, tựa lưng vào ghế
ngồi thở dài một cái, khóe miệng cong lên tự giễu, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vốn
chính là quan hệ hợp tác, là mình nhiều chuyện…”
Ngồi trên xe tự giễu kiểm điểm
lại một lúc lâu, Lâm Lệ mới khởi động xe rời đi.
Cũng không có lái xe trở về
ngay, mà là cứ lái xe như vậy cho thổi gió giảm bớt phiền muộn trong lòng. Vốn
định gọi điện thoại cho An Nhiên hẹn cô đi ra ngoài trò chuyện một chút, nhưng
lại sợ cô ấy nhìn ra cái gì lại lo lắng cho mình, huống chi cô ấy bây giờ còn
đang mang thai.
Cứ lái xe không có có mục đích
gì như vậy, thật vừa đúng lúc vào giờ cao điểm, dưới ánh đèn nê-ông, xe bị tắc
giữa dòng xe cộ thật dài, tâm tình không lo âu như những chủ xe khác, Lâm Lệ một
tay đặt ở bệ cửa sổ, tay nhẹ chống đầu, cứ bị nghẽn lại ở đây thế này cũng không
có cái gì không tốt, ít nhất không cần chờ đợi trong phiền
não.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua
bên cạnh mặt, mặt có chút khô hanh, Lâm Lệ chậm rãi lái xe đi theo đội ngũ xe
lớn di động, đi một bước ngừng chừng mấy phút đồng hồ, hơn nửa giờ tiếp theo,
thế nhưng cũng chưa đi được 50m.
Trong ngực còn có chút rầu rĩ
khó chịu, còn đang vì vừa rồi nghe những lời của Chu Hàn mà không thoải mái,
thật ra thì tĩnh tâm lai ngẫm nghĩ anh nói không sai, bọn họ nguyên vốn cũng
không phải là vợ chồng, không những không thể nói là vợ chồng, ngay cả bạn bè
cũng không bằng, cô quả thật nên nhận rõ thân phận của mình thêm một
chút.
Lâm Lệ cũng không phủ nhận, cô
đúng là coi đứa trẻ kia như đứa con còn chưa sinh ra đời của
mình.
Nghĩ đến đứa con không có duyên
phận kia, trong lòng chua xót đau đớn càng nhiều thêm mấy phần, khẽ ngửa đầu,
đem nước mắt trong mắt mình lui về, một lúc lâu cho đến phía sau truyền đến
tiếng ‘ bít, bít’ thúc giục, Lâm Lệ lần nữa ngẩng đầu, chỉ thấy hàng xe dài
trước mặt đã chậm rãi di động, cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư đường chỉ huy
xe cộ lui tới, đèn xe chiếu tới quần áo trên người của bọn họ hắt ra ánh sáng,
mà cũng là ở dưới sự chỉ huy của bọn họ, đường cũng chầm chậm thông
thoáng.
Có lẽ thấy xe của Lâm Lệ chậm
chạp không di chuyển ngăn cản dòng xe cộ phía sau, nơi xa cảnh sát giao thông
cho cô một ánh mắt nghiêm nghị, đưa tay về phía cô giơ lên, ý bảo cô nhanh lái
xe một chút.
Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh
thần, trước khi cảnh sát giao thông ở đây đi về phía cô, vội vàng khởi động xe
rời đi.
Đúng là không có chỗ nào có thể
đi, Lâm Lệ đành phải lái xe trở về nhà. Nhưng mà trên đường đã trút đi cơn buồn
bực của mình, khi về đến nhà đã hơn 7h. Mở c