
t nữa đi.”
Thằng bé vẫn gật đầu, cũng
không nói chuyện.
Chờ khi Lâm Lệ tỉnh lại, hai
người đàn ông lớn nhỏ bên cạnh cũng đã rời đi, cô rửa mặt rồi đi ra
ngoài.
Lúc đi đến phòng khách mọi
người đều đã thức dậy, mẹ Chu và dì quản gia đang chuẩn bị bưng bữa sáng đã xong
xuôi từ trong phòng bếp đi ra.
Lâm Lệ muốn tiến lên giúp đỡ,
lại bị mẹ Chu ngăn lại, nói hiện tại cô đang mang thai, không được lộn xộn, nếu
không sẽ động thai.
Lâm Lệ có chút dở khóc dở cười,
cô cũng chỉ giúp mang bát đũa ra, sao có thể động thai.
Chu Hàn tiến lên kéo cô qua,
nói ở bên tai cô: “Mẹ đang hồi hộp ý mà, cả đêm vui mừng không ngủ ngon, sáng
sớm dậy sớm làm bữa sáng.”
Ăn xong bữa sáng, mẹ Chu thúc
giục Chu Hàn đưa Lâm Lệ đi bệnh viện kiểm tra, nói bà đã gọi điện thoại cho bạn
của bà rồi, lúc trước đi làm ở bệnh viện, hiện tại dù không có ở bệnh viện,
nhưng mà vẫn còn có người quen, nói đã sắp xếp xong xuôi, bảo Lâm Lệ đến kiểm
tra.
Bị mẹ Chu đẩy ra cửa, lúc này
mới ngồi lên xe không bao lâu, An Nhiên gọi điện thoại đến.
Vừa mới nhận điện thoại, còn
không đợi Lâm Lệ bên này mở miệng, Anh Nhiên bên kia điện thoại vội vàng hỏi: “a
lô, Lâm Lệ, mi mang thai?”
“Làm sao mi biết?” Lâm Lệ có
chút ngoài ý muốn, chuyện cô mang thai hôm qua mới hoài nghi đang đợi đi xét
nghiệm để chứng thực, cô không nhớ rõ có gọi điện thoại nói với An Nhiên chuyện
này nha!
“Ta ở đại viện bên này, sáng
nay mẹ chồng mi gọi điện hỏi mẹ chồng ta có người quen ở khoa phụ sản không để
giới thiệu cho, mẹ chồng ta hỏi, thế mới biết thì ra là mi mang thai, biết chúng
ta là bạn tốt, lúc ăn cơm vừa rồi nói với ta.” An Nhiên giải thích: “Thật mang
thai sao? Bây giờ mi đang ở đâu, ta đến thăm mi.” Bên kia điện thoại An Nhiên
rất là kích động.
“Còn chưa xác định, bây giờ
đang ở trên đường đi bệnh viện, nhưng mà tối qua thử rồi là dương
tính.”
"Ta đi tìm mi, ta đi tìm
mi."
“Tìm cái gì mà tìm, mi là một
bà bầu ở nhà đàng hoàng đợi đẻ, chạy đông chạy tây, mi muốn Tô lãnh đạo nhà mi
lo lắng chết à.” Lâm Lệ trêu ghẹo nói.
"Vậy kiểm tra xong thì gọi điện
cho ta."
“Biết rồi, sẽ gọi điện thoại
cho mi đầu tiên.” Lâm Lệ gật đầu đồng ý.
Cúp điện thoại, Lâm Lệ quay đầu
nhìn Chu Hàn, đột nhiên có cảm giác không thật.
Thấy cô đột nhiên an tĩnh lại,
Chu Hàn hỏi "Sao thế?"
Lâm Lệ nhìn anh, nói “Đột nhiên
có cảm giác không thật, đang nghĩ có cảm giác như là đang nằm mơ.” Tất cả tới
quá nhanh, quá hạnh phúc, nhanh đến mức làm cho cô cảm thấy có chút bất
an.
“Đồ ngốc.” Vừa chăm chú nhìn
tình hình giao thông phía trước, Chu Hàn vừa mở miệng nói: “Em nhìn anh có phải
là thật không, nếu không thì cứ bấm anh một cái.”
Lâm Lệ khẽ cười, ngồi nghiêng
đầu nhìn anh, vẫn còn có chút băn khoăn, nói “Chu Hàn, anh nói em thật sự mang
thai ư, anh nói liệu những que và giấy thử thai kia có phải là bị hỏng hay
không?” Không khỏi lo lắng, nếu là kiểm tra ra cô không mang thai vậy phải làm
thế nào? Không phải có câu hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn
sao?
Chu Hàn nhìn cô, nhìn ra cô
căng thẳng và bất an, đưa tay nắm lấy tay cô, nói: “Sẽ không.”
“Nếu thật sự không mang thai,
vậy làm sao bây giờ?” Lâm Lệ vẫn bất an nhất là khi khoảng cách với bệnh viện
càng gần, cảm giác như vậy lại càng mãnh liệt.
"Vậy chúng ta trở về cố gắng
hơn nữa!" Chu Hàn vừa nói, nắm tay cô đặt lên trên miệng lén thơm một
cái.
Nhanh chóng nghe ra hàm ý trong
lời nói của anh, hơi đỏ mặt hờn dỗi liếc anh một cái, nói “Đại sắc quỷ, không
đứng đắn.” Nhưng mà nghe anh nói như vậy, trong lòng bất tri bất giác cũng thả
lỏng chút ít.
Quả nhiên mẹ Tô đã sắp xếp bác
sĩ xong xuôi cho bọn họ, nói tên liền có người dẫn bọn họ đi làm một loạt kiểm
tra.
Chờ đến lúc có bản báo cáo xét
nghiệm, cũng đã là chuyện của một tiếng sau rồi, Lâm Lệ quả thật mang thai, mang
thai 8 tuần rồi, dự tính ngày sinh là tháng mười một sang năm.
Vào lúc nghe thấy bác sĩ nói cô
quả thật mang thai, tâm trạng căng thẳng từ sáng của Lâm Lệ cuối cùng cũng đã
thả lỏng được, xoay người ôm Chu Hàn có chút kích động nói: “Là thật, là thật,
chúng ta thật sự có con, con đang ở trong bụng của em.”
Chu Hàn ôm cô thật chặt một
lúc, gật đầu, "Ừ, là thật."
Vị bác sĩ kiểm tra cho Lâm Lệ
kia cũng vui mừng cho bọn họ, căn dặn bọn họ những chuyện cần chú ý, mặt khác
nhắc nhở bọn họ sau mười ba tuần phải đến bệnh viện khám thai.
Lúc đi từ trong bệnh viện ra,
cả người Lâm Lệ dễ chịu hơn nhiều, chợt nhớ tới lúc nãy ở trên xe đã đồng ý với
An Nhiên, ra khỏi tòa nhà ngay lập tức gọi điện cho An Nhiên, nói cho cô ấy biết
thật sự là mang thai, bên kia điện thoại An Nhiên còn kích động hơn cô, còn muốn
đính ước cho hai đứa bé hai nhà.
Sau khi cúp điện thoại tất
nhiên là gọi điện thoại cho mẹ Chu, nào biết đâu bên kia điện thoại mẹ Chu đã
sớm biết, nói cho cô biết bác sĩ kiểm tra cô vừa có kết quả đã gọi điện báo cho
bà rồi, hiện tại bà đang ở nhà chuẩn bị cơm trưa, nói là là muốn ăn
mừng.
Cuối cùng trở lại trên xe, Lâm
Lệ suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho ba Lâm và mẹ Lâm.
Người nhận nhận điệ