Snack's 1967
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328403

Bình chọn: 7.5.00/10/840 lượt.

n nói: “Không có việc gì ạ!”



trong nhà Tiểu Bân nghe thấy tiếng nói ở cửa, cũng không để ý mình đang chơi cờ

tướng với ông nội, liền bỏ lại quân cờ chạy ra ngoài sân, nhìn thấy Lâm Lệ thì

trực tiếp chạy qua ôm lấy chân Lâm Lệ, lớn tiếng gọi: “Dì!”

Lâm Lệ bị bất ngờ không phòng

bị, suýt nữa thì không đứng vững được, người lùi về sau hai bước, may mà có Chu

Hàn ở phía sau đỡ lấy cô để cô ổn định cơ thể.

“Ha ha, Tiểu Bân.” Lâm Lệ cười

sờ đầu thằng bé.

Mẹ Chu đang đứng ở bên cạnh

cười, có chút xúc động nói: “Xem đứa nhỏ này, thân thiết với Lâm Lệ như vậy, ai

không biết còn tưởng là mẹ con đó.”

Nghe thấy vậy, Tiểu Bân vốn dĩ

đang ôm Lâm Lệ đột ngột quay đầu nhìn mẹ Chu nói: “Dì không phải là mẹ!” Dù sao

cũng là trẻ con, giọng nói lộ ra vẻ non nớt.

Bầu không khí trong viện thoáng

chốc biến đổi không nhỏ, tiếng nói cười ban đầu bất chợt im phăng

phắc.

Mẹ Chu không nghĩ đứa nhỏ lại

mẫn cảm như vậy, liền biết những lời nói của mình có chút không ổn, mắt nhìn Lâm

Lệ và đứa nhỏ, vừa thấy đau lòng vì cháu mình còn nhỏ mà đã trưởng thành sớm,

lại ngượng ngùng với Lâm Lệ.

Chu Hàn đang đứng cạnh nhíu

mày, bước lên, xoay mặt thằng bé lại, nhìn nó, nghiêm túc nói: “Sau này không

được nhắc đến mẹ con trong nhà này.”

Thằng bé bị dọa, vô thức lùi về

phía sau.

Thấy thế, Lâm Lệ bước lên phía

trước kéo Chu Hàn lại, lườm anh, nói: “Anh làm gì mà hung dữ với trẻ con thế.”

Vừa nói vừa ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiểu Bân, nói: “Không có chuyện gì,

không có chuyện gì, Tiểu Bân có đói bụng không, chúng ta vào nhà ăn cơm

nhé.”

Mẹ Chu cũng sực tỉnh phản ứng

lại, gượng cười nói: “Đúng, đúng, ăn cơm trước, ăn cơm trước đã.” Vừa nói vừa

không ngừng nháy mắt với Chu Hàn.

Mặc dù Chu Hàn vẫn nghiêm mặt,

nhưng vẫn gật đầu, chỉ nghe thấy anh nói: “Vào đi thôi.”

Thằng bé kia như là thật sự bị

lời nói của Hàn dọa, sợ sệt nhìn Chu Hàn.

Nhìn thấy vậy, Lâm Lệ đưa tay

nắm bàn tay nhỏ bé của thằng bé, mỉm cười nhìn nó, “Tiểu Bân, con vào cùng dì

được không?”

Lúc này thằng bé mới phục hồi

lại tinh thần, gật đầu nhìn Lâm Lệ, nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Mấy người vào nhà đúng lúc thức

ăn đã được dì giúp việc bày lên xong, ba Chu cũng đã dọn bàn cờ vừa chơi cùng

Tiểu Bân cất vào thư phòng.

Lúc ăn cơm mẹ Chu muốn gọi bé

sang ngồi gần mình, nhưng thằng bé kia nhìn Lâm Lệ, có chút không muốn qua bên

đó.

Lâm Lệ thấy thế, liền cười nói:

“Không có việc gì, ngồi ở bên cạnh dì đi.” Nói xong liền xoa xoa đầu thằng bé

kia, lấy đũa gắp cho bé cái đùi gà.

Thấy Lâm Lệ đối với thằng bé

như vậy, mẹ Chu thật sự vui mừng, vui mừng vì Lâm Lệ thật lòng quan tâm tới

thằng bé, bởi vì chuyện của Lăng Nhiễm, bà thật sự lo lắng cho cháu trai, dù sao

cũng là mẹ ruột, con cái luôn thân thiết với mẹ nhất, hiện tại Lăng Nhiễm như

thế, về sau liệu có ai có thể thay thế vị trí của Lăng Nhiễm trong lòng thằng

bé, bây giờ thật tốt, thật tốt khi đã có Lâm Lệ.

Từ lúc ở trong sân vừa rồi, bầu

không khí có phần lạ lùng, mẹ Chu đổ lỗi cho mình vì những lời nói vừa rồi không

thích hợp, lúc này muốn cố gắng thay đổi lại bầu không khí xấu hổ này, vì thế

bèn mở miệng: “Hôm nay khí trời thật tốt, mặt trời lên cao, nhiệt độ hôm nay còn

cao hơn hôm qua, Lâm Lệ, con thấy thế nào?”

Lâm Lệ giương mắt cười gật đầu

nói: “Vâng, nhiệt độ đúng là cao hơn hôm qua một chút.” Hôm nay quả thực là nóng

hơn rất nhiều so với hôm qua, nhiệt độ cao khiến người ta suýt thì quên bây giờ

đang là mùa đông, nhất là vào buổi trưa mặt trời gay gắt nhất, nhiệt độ cao cộng

với mặc nhiều quần áo, làm cho người ta cảm thấy cái nóng khi bước vào đầu mùa

hè.

Nói xong, mẹ Chu nhìn chằm chằm

Lâm Lệ, như phát hiện điều gì, có chút khó hiểu hỏi: “Lâm Lệ con không nóng

sao?” Nhìn chằm chằm cái áo len cao cổ trên người Lâm Lệ, mẹ Chu khó hiểu hỏi.

Giờ mùa đông mặc áo len thì không có gì là lạ, nhưng mà hôm nay rất nóng, nhiệt

độ trong ngày hôm nay cao hơn hôm qua phải đến mười độ, nên việc Lâm Lệ vẫn mặc

áo len thật thật sự là rất khác thường.

Lâm Lệ ngẩn ra, sau đó bỗng

chốc đỏ bừng lên, gượng cười, nhưng không nói gì, cô cũng không thể cho mọi

người biết rằng sở dĩ cô mặc áo len cao cổ là vì muốn che giấu dấu vết do người

nào đó gây ra đi!

Nghĩ đến, đáy lòng không khỏi

oán giận Chu Hàn, cuối cùng không nhịn được, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Hàn

ngồi bên phải mình, yên lặng bỏ đũa xuống, bàn tay bỏ xuống dưới bàn, mò tới đùi

Chu Hàn, hung hăng véo một cái.

“A …” Chu Hàn kêu rên ra tiếng,

liền quay đầu nhìn Lâm Lệ, chỉ thấy Lâm Lệ cũng nhìn anh, trên mặt mang theo ý

cười nhưng bàn tay ở dưới đang véo anh cũng không có buông ra, ngược lại lực véo

càng ngày càng tăng.

Ba Chu ngồi một bên thấy sắc

mặt của Chu Hàn không tốt, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Hàn chỉ cười, lắc đầu, bàn

tay đưa xuống dưới bàn vội vàng gỡ tay của Lâm Lệ, mở miệng giúp Lâm Lệ giải

thích: “hôm qua Lâm Lệ bị cảm, đi khám bệnh lấy thuốc, bác sĩ nói dạo này thời

tiết thất thường, thời gian này người bị cúm rất nhiều, lo lắng cô ấy không cẩn

thận lại bị cảm nặng hơn nên