
ời, “Ha ha…Ha ha…” Có điều là anh ta cười cười rồi lại khóc, nụ
cười kia khổ sở khiến lòng người ta có chút ê ẩm.
Lâm Lệ có chút không đành lòng
nhìn anh ta như vậy, nghiêng mặt đi không nhìn anh, cắn môi để không cho nước
mắt nơi hốc mắt lăn xuống.
“Em nói không sai, là anh quá
ích kỷ, anh chỉ nghĩ cho mình, anh không phải là người con đủ tư cách, cũng
không phải là người bạn trai đủ tư cách, càng không phải là người cha đủ tư cách
…”
Lâm Lệ cả người chấn động,
giọng nói có chút lạnh thấu xương nói: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Trình Tường liếc mắt đi, khóe
miệng khổ sở, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Lâm Lệ khó chịu, ép mình không
được nghĩ lại chuyện đã qua, có một số việc có thể dứt bỏ, nhưng mà có vết
thương vẫn sẽ luôn đau.
Nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa
sổ, Trình Tường tự giễu nói: “Sống, người như anh sống còn có ý nghĩa
sao?”
Lâm Lệ cắn môi, chóp mũi chua
xót, lần nữa quay đầu nhìn vào mắt Trình Tường hỏi: “Trình Tường, anh muốn tôi
tha thứ cho anh sao?”
Quảnh đầu lại, ánh mắt nhìn
thẳng vào cô, gật đầu, có phần vội vàng nói: “Em bằng lòng tha thứ cho anh sao?”
Vẻ mặt kia là không thể tin được.
Lâm Lệ nhìn anh ta, nghĩ tới ba
mẹ Trình Tường ngoài cửa mới vừa cầu xin cô, nghĩ tới mẹ Trình trong mắt tràn
đầy nước mắt, gật đầu, nặng nề gật đầu nói: “Đúng, chỉ cẩn anh đồng ý phẫu
thuật, phối hợp trị liệu, tôi liền tha thứ cho anh!”
Nghe vậy gần như là không hề
nghĩ ngợi, Trình Tường liền trực tiếp gật đầu đồng ý: “được, chỉ cần em có thể
tha thứ cho anh.” Anh ta không dám yêu cầu xa vời cô có thể tiếp tục yêu anh,
anh chỉ cầu cô có thể tha thứ cho anh.
Lâm Lệ gật đầu, tay vốn đang
nắm chặt lúc này mới buông lỏng ra, cứ như vậy đi, nếu như cô tha thứ lại có thể
cứu được anh ta một mạng, vậy thì tha thứ đi.
“Tôi ra ngoài gọi bác sĩ.” Nói
xong quay lưng đi ra cửa.
“Lâm Lệ.” Phía sau Trình Tường
có chút kích động, có chút vội vàng muốn từ trên giường đi
xuống.
Lâm Lệ quay đầu lại, thấy tay
anh lộn xộn khiến cho kim đang truyền dịch đâm chảy máu, bước lên phía trước
chặn lại nói: “Anh làm gì, nằm xuống.”
Trình Tường cũng không lo
chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm cô nói: “Có thật không, thực sự bằng lòng tha thứ
cho anh sao?” Anh ta muốn nghe chính miệng cô nói, chính miệng cô nói bằng lòng
mới được.
Lâm Lệ có chút tức giận, nhưng
vẫn vịn anh nằm xuống, gật đầu: “Thật.”
Nhận được đáp án khẳng định,
Trình Tường nở nụ cười, ngửa đầu giơ tay lên che mặt mình lại nói: “Cảm
ơn!”
Lâm Lệ nhìn anh ta, không bỏ
sót phía dưới đôi tay, nước mắt lăn trên khuôn mặt anh ta, Lâm Lệ quay lưng đi,
cắn môi che miệng không nhìn tới anh ta, nước mắt dâng lên, khiến cho tầm mắt cô
trở nên mơ hồ không rõ.
Lại đứng trong phòng thêm một
lúc, ổn định lại tâm trạng mình, lúc này Lâm Lệ mới đi ra cửa, nhưng mà hốc mắt
hồng hồng đã tiết lộ chuyện cô đã khóc.
Ngoài cửa mẹ Trình và ba Trình
đang đứng, dĩ nhiên bên cạnh còn có Chu Hàn, nghe thấy tiếng mở cửa, mấy người
đồng thời xoay lại.
Thấy cô đi ra ngoài, mẹ Trình
vội vàng đẩy ba Trình tiến lên kéo Lâm Lệ, vội vàng hỏi: “Như thế nào như thế
nào, Trình Tường đồng ý chứ?”
Ba Trình đứng phía sau mẹ Trình
cũng sốt ruột chờ đợi, ánh mắt nhìn Lâm Lệ tiết lộ cảm xúc hiện tại của
ông.
Lâm Lệ tận lực làm cho mình
cười, cầm tay mẹ Trình, gật đầu nói: “Trình Tường đồng ý phẫu thuật
rồi.”
Nghe vậy, mẹ Trình như là sửng
sốt một lúc, sau đó liền khóc, là quá mừng mà khóc, nắm tay Lâm Lệ không nói nên
lời, ba Trình phía sau cũng kích động, hai tay nắm tay mẹ Trình có chút run
rẩy.
Lâm Lệ đưa mắt nhìn qua, vừa
lúc đối diện với ánh mắt của Chu Hàn, chỉ thấy anh nhìn cô chằm chằm, trên mặt
cũng không quá nhiều biểu cảm.
Trên đường trở về nhà, vừa lên
xe không bao lâu Lâm Lệ liền tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Chu Hàn không gọi cô dậy, điều
chỉnh ghế ngồi một chút, để cô ngủ được thoải mái hơn, tốc độ xe cũng hết sức
chậm rãi, rất vững vàng.
Nhưng mà quáng đường này Lâm Lệ
không ngủ yên ổn, không phải do Chu Hàn lái xe không ổn định mà là gặp phải cơn
ác mộng.
Lúc dừng đợi đèn đỏ, Chu Hàn
quay đầu nhìn cô, chỉ thấy trán cô đầy mồ hôi, mày chau lại, thậm chí tay đang
đặt trên đùi cũng đang nắm chặt.
“Lâm Lệ?” Chu Hàn khẽ gọi, đưa
tay vỗ nhẹ mặt cô.
Lâm Lệ mạnh mẽ tỉnh dậy, thở
hổn hển, dường như vừa mơ tới cái gì rất đáng sợ.
“Em có sao không?” Chu Hàn nhìn
cô, nhíu mày có chút lo lắng.
Lâm Lệ đưa tay che kín mắt lại,
lắc đầu không nói chuyện.
Chu Hàn nhìn cô, cho đến khi
nghe thấy tiếng còi hối thúc từ đằng sau, lúc này mới quay ra nhìn phía trước
thấy đèn đã chuyển xanh, mới tiếp tục đi
Dọc đường rất an tĩnh, Lâm Lệ
nghiêng đầu dựa vào cửa xe, từ đầu đến cuối Chu Hàn cũng không có mở miệng hỏi
cô mới mơ thấy cái gì.
Lúc xe dừng lại trong bãi đậu
xe, Lâm Lệ vẫn duy trì tư thế cũ, như là đang thất thần.
Chu Hàn không gọi cô, cứ cùng
cô ngồi trong xe như vậy một lúc lâu, mãi vẫn không thấy cô hoàn hồn lại cuối
cùng mới nhẹ giọng mở miệng, “Lâm Lệ.”
Lâm Lệ dường như vừa trong mộng
tỉnh dậy, chăm chú nhìn ra