
a cậu, nói như thế nào cậu cũng phải mời mình một bữa cơm
a.”
Nghe vậy bên kia Chu Hàn có
chút vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Bà xã của cậu lái xe đụng phải
người, người kia công phu sư tử ngoạm muốn lừa gạt, nói không được liền muốn
đánh người chứ sao.” Diệp Tử Ôn có chút không thèm để ý nói.
“Cô ấy không sao
chứ?”
“Không có chuyện gì, nhưng mà
mình nhìn thấy trán cô ấy hơi sưng.” Diệp Tử Ôn vừa nói, muốn mượn cơ hội đòi
Chu Hàn một bữa, “Như thế nào, lúc nào đó đi ra ngoài…”
Lời còn chưa nói hết, điện
thoại bên kia đã truyền đến tiếng cúp máy.
Nhình chằm chằm màn hình điện
thoại một lúc lâu, Diệp Tử Ôn có chút không nhịn được bùng nổ: “u, dựa vào, cậu
có cần phải cúp nhanh như vậy không!” (VL: khổ a, ko ai thèm mời anh
cả!)
Khi Lâm Lệ lái xe về đến nhà
còn có chút hoảng hốt, xe dừng trong ga-ra một lúc lâu nhưng vẫn chưa mở cửa
xuống, cho đến khi Tiểu Bân bên cạnh cô gọi thì cô mới hồi phục lại tinh
thần.
Cười cười xin lỗi bé, có chút
vô lực nói: “Chúng ta lên đi.”
Thằng bé kia nhìn chằm chằm cô,
bởi vì hoàn cảnh lúc nhỏ, Tiểu Bân đã sớm học được cách quan sát nét mặt, nhìn
chằm chằm Lâm Lệ hỏi: “Dì, dì không vui sao?”
Lâm Lệ ngẩn người, đưa tay sờ
sờ đầu bé, lắc đầu nói: “Không có gì, dì chỉ hơi mệt một chút
thôi.”
“Vậy dì về nhà rồi ngủ một
giấc, cô giáo nói ngủ là phương pháp giảm bớt mệt nhọc hữu hiệu nhất đó, cho nên
trẻ nhỏ đều phải ngủ trưa.” Bé thực tâm nói, vè mặt kia tựa như ông cụ
non.
Lâm Lệ vui mừng gật đầu:
“được.”
Có chút bất ngờ chính là, lúc
Lâm Lệ mở cửa vào nhà, lại phát hiện Chu Hàn đã về, thấy cô đi vào liền trực
tiếp sải bước đến chỗ cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng liền quan tâm hỏi: “Em
không sao chứ?”
Lâm Lệ ngẩn người, bất ngờ anh
về sớm như vậy, ngoài ra có chút không hiểu vì sao anh lại hỏi như
vậy.
Chu Hàn cũng không để ý tới cô
đang kinh ngạc, nhìn chằm chằm cái trán sưng đỏ của cô, cau mày nói: “Sao lại
sưng to như vậy, đi bệnh viện khám đi.”
Lúc này Lâm Lệ mới phản ứng
kịp, đưa tay sờ sờ trán, còn hơi đau, chỉ lấy tóc phủ lên trán, tránh ánh mắt
của anh, chỉ nói: “Không cần đâu, không có chuyện gì.” Vừa nói vừa đổi dép đi
vào nhà.
Để cặp của Tiểu Bân lên trên
ghế sa lon, cúi đầu hỏi bé: “Tiểu Bân, buổi tối muốn ăn gì?”
Bé không trả lời, chỉ có chút
lo lắng hỏi: “Dì, dì ngã bệnh sao?”
Lâm Lệ cười nhạt lắc đầu,
“Không có a, dì không có chuyện gì.”
“Cơm tối để anh làm cho, em về
phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Bên cạnh Chu Hàn mở miệng nói, trực tiếp cởi áo khoác
ném lên sa lon, sau đó đi vào bếp.
Thấy thế Lâm Lệ cũng không nói
thêm gì, chỉ sờ sờ thằng bé nói: “Dì hơi mệt, trở về phòng nghỉ ngơi một
lát.”
Bé ngoan ngoãn gật đầu cũng
không nói gì.
Không biết là do tâm trạng hay
bởi vì vừa mới bị đập vào trán, Lâm Lệ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều
mỏi mệt. Nằm trên giường không bao lâu thì cô đã ngủ thiếp đi, nhưng giấc ngủ
lại không hề yên ổn.
Dù mắt đã nhắm nhưng Lâm Lệ lại
rơi vào thế giới trong mộng. Cô mơ thấy thời gian trước đây khi cô và Trình
Tường ở bên nhau, còn có cảnh hai người làm đám cưới, từng hình ảnh đó như một
đoạn phim vụt qua đầu cô, cuối cùng cô mơ thấycảnh trước thang máy chiều nay mẹ
Trình Tường quỳ xuống cầu xin cô đến bệnh viện thăm Trình
Tường.
Cứ như cái đĩa phim, lặp lại
hết lần này đến lần khác, chiếu đi chiếu lại dáng vẻ khóc lóc cầu xin của bà
ta.
Nỗi bất an và khó chịu trong
lòng khiến Lâm Lệ phải mạnh mẽ mở mắt ra, cô thở hổn hển, hô hấp có chút dồn
dập.
“Sao thế?” Một giọng nói trầm
thấp vang lên bên tai, Lâm Lệ quay đầu lại mới phát hiện Chu Hàn đã ở cạnh
giường từ lúc nào, trong tay đang cầm cái tăm bông, trên tủ đầu giường có đặt
một lọ dầu hoa hồng (giống dầu gió ở VN), mùi dầu nồng đậm xông vào mũi, không
khỏi làm Lâm Lệ nhíu mày.
“Gặp ác mộng à?” Chu Hàn hỏi,
động tác tay vẫn không ngừng lại, liên tục dùng tăm bông chấm chút dầu hoa hồng
rồi thoa thoa lên trán của cô.
Lâm Lệ chịu không nổi cái mùi
này, bèn quay đầu né tránh: “Tôi không cần bôi thứ này đâu.”
“Nó có tác dụng tiêu sưng
nhanh, đồng thời làm tan máu tụ.” Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng xoay mặt cô
lại.
Dù vẫn không tình nguyện nhưng
Lâm Lệ cũng không từ chối nữa, chỉ có điều chân mày của cô nhíu chặt đến nỗi
không biết chừng có thể kẹp chết một con ruồi.
Chu Hàn đã thoa dầu cho cô
xong, “đồ nghề” cũng được đặt qua một bên.
Lâm Lệ lí nhí cảm ơn, nằm
nghiêng người lại, một lần nữa nhắm mắt.
Chu Hàn nhìn cô, không rời đi
ngay, nói: “dậy ăn chút gì đã.”
“Tôi không đói bụng.” Lâm Lệ
đáp mà chẳng buồn quay đầu lại.
“Anh nghe trợ lý Từ bảo rằng
anh ta gặp em ở thang máy.” Chu Hàn chậm rãi nhả từng chữ, giọng điệu nhàn nhạt
không nghe ra chút tâm tình nào.
Vẫn quay lưng về phía anh, Lâm
Lệ lặng lẽ mở mắt ra, không nói gì, một lát sau lại nhắm mắt
lại.
Chu Hàn cũng không nói thêm lời
nào nữa, ngồi bên giường một lát rồi đứng dậy cầm đồ rời đi.
Cả buổi tối Lâm Lệ ở trong tình
trạng mê man, chính bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình đang ngủ hay
không. Suốt đêm mộng