Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322920

Bình chọn: 8.00/10/292 lượt.

ám ơn."

Thẩm Mạt Hinh trượt khỏi ghế, nhận lấy cốc nước, khẽ nhấp một ngụm, hỏi anh:

"Anh có tâm sự à?"

"Sao lại hỏi như thế?"

Bị nhìn thấu rồi sao? Anh tối hôm nay vẫn muốn cô, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cùng ở chung một mái nhà, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới quá khứ bọn họ từng sống cùng nhau trong căn phòng này năm năm, trong lòng anh vẫn có một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Điều này khiến anh ý thức rõ ràng hơn được một chuyện, Thẩm Mạt Hinh là người phụ nữ anh yêu, mà anh đã từng hoàn toàn có cô.

Nghĩ đến điều này, tim anh không bình tĩnh được, máu giống như đợt sóng mênh mông, không ngừng cuồn cuộn, dâng lên, sôi trào.

Ánh mắt của anh chỉ có thể nhìn cô thật chặt, không chút nào dời đi được.

Ánh mắt của anh phát sáng, làm lòng Thẩm Mạt Hinh không khỏi đột nhiên lay động kịch liệt, bởi vì khẩn trương, cô theo bản năng lui về phía sau, bước chân lại lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào.

Tề Thiệu Bạch nhanh tay kéo cô lại, cũng thuận thế ôm cô vào ngực của mình.

Thân thể của hai người cứ dán vào thành một khối như vậy, mơ hồ có thể cảm giác được nhịp tim của người kia.

"Em. . . . . . đi. . . . . ."

Cô mở miệng muốn lấy cớ rời đi, làm cho Tề Thiệu Bạch thừa cơ hội, anh cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên môi cô, kiếm cớ muốn nhiều hơn, thâm nhập sâu vào trong, đến khi hai người không thở nổi mới thôi.

"Trước khi gặp em, anh cho rằng không nhớ được quá khứ, anh cũng có thể sống rất tốt, nhưng sau khi gặp lại em và tiểu Tề, anh thật sự hận đầu óc của mình, lại quên mất hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nhưng cho dù không nhớ được quá khứ, lòng anh vẫn không chế ngự được mà nhớ em, bị em dụ dỗ."

Ngón tay anh nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc tán loạn của cô, lướt nhẹ qua gò má mềm mại của cô, nhẹ nâng nâng gương mặt của cô, anh nhỏ giọng nói:

"Em tin tưởng số mệnh không? Anh cảm thấy được đây chính là ông trời cố ý an bài để chúng ta gặp lại."

"Vâng."

Ánh mắt của anh chân thành làm cho cô không cách nào không tin. Sau khi gặp lại biết anh bị mất trí nhớ, cô cũng một mực nghĩ, ly hôn có lẽ cũng không phải là ý của anh.

Lòng cô đã tha thứ cho anh từ lâu.

Nhưng cô phát hiện trong mắt anh vẫn thường tràn đầy tự trách, nên cô luôn nghĩ mình có thể làm gì cho anh được đây?

Đến khi anh hôn cô, cô rốt cuộc biết mình có thể làm những gì cho anh rồi.

Cô nên vì anh dũng cảm!

Không hề kháng cự nữa mà dựa gần vào anh, không sợ hãi lần nữa đem mình giao phó cho anh, nếu có thể lại bị thương, nhưng cô không hề sợ nữa, bởi vì cô rất tin tưởng, trong lòng người đàn ông này hiện tại rất yêu cô.

Yêu, đã từng tồn tại, như vậy là đủ rồi.

người đàn ông vẫn đang chờ đợi cô.

Sáng sớm, Thẩm Mạt Hinh tỉnh lại trong khuỷu tay Tề Thiệu Bạch, mở mắt là có thể thấy khuôn mặt đẹp như tượng của anh, cảm giác này tựa như trong mộng.

Cô vẫn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội nữa giống như bây giờ, rúc vào ngực của người đàn ông mình yêu tỉnh dậy.

Chẳng lẽ đây chỉ là giấc mộng?

Đã lâu không có hạnh phúc thế này khiến lòng cô còn sinh ra suy nghĩ ngốc nghếch như vậy, nên cũng không dám chạm khuôn mặt đang ngủ say của anh, sợ khi chạm vào liền tỉnh mộng.

Nhưng lý trí không chiến thắng được tình cảm, tay của cô cuối cùng vẫn không tự chủ được nhẹ nhàng chạm mặt của anh.

Không phải là mộng rồi, nhiệt độ của người anh từ đầu ngón tay truyền đến, chân thật làm cho người khác cảm thấy chân thực.

Trước kia, thời điểm bọn họ còn là vợ chồng, cô cũng thường len lén nhìn anh như vậy, sau đó không nhịn được chạm anh, cảm giác anh.

Bọn họ kết hôn năm năm kia thường trêu chọc nhau, cũng chưa từng cãi vã, anh đối cô dịu dàng vẫn không thay đổi.

Rất ngu nha, ba năm nay, cô tại sao vẫn cho rằng, anh phụ mẹ con cô đây?

Đau lòng khiến cô như bị hôn mê, cô hiểu Tề Thiệu Bạch, anh không phải gã đàn ông sẽ phụ lòng người khác, tình yêu của anh, cô vẫn cảm nhận được.

Trong lúc cô đang nhìn anh đến thất thần, Tề Thiệu Bạch tỉnh, cùng cô nhìn nhau không chớp mắt, anh không khỏi cười sảng khoái, hài hước hỏi cô:

"Có phải bị anh mê hoặc không?"

"Đúng vậy."

Cô thản nhiên thừa nhận.

"Thật hỏng bét, cái người này sao thản nhiên vậy, khiến anh lại bị kích thích."

"Cái gì?"

Anh lật người, đè cô xuống dưới, dùng hành động nói cho cô biết đáp án, môi của anh lần nữa bắt lấy được môi của cô, khởi động làn sóng kích tình bằng nụ hôn nóng bỏng.

Cô cũng che giấu tình cảm của mình không chút nào, nhiệt tình đáp lại anh.

Cảm thụ hô hấp của nhau, cùng chung nhịp tim đập, mỗi một chút đều là cảm động.

Anh lấy môi làm công cụ, hạ ấn ký của anh trên người cô, ngông cuồng lại nóng bỏng, khi anh hôn, vuốt ve, cô lần nữa đạt cao triều.

Lần thứ nhất vẫn không thể làm anh thỏa mãn, anh tinh lực tràn đầy khiến cô không dám tin.

Theo yêu cầu của anh, cô thở gấp liên tiếp.

"Hinh. . . . . ."

"Vâng. . . . . ."

Cô mồ hôi đầm đìa, cả người đã vô lực, chỉ có thể hừ nhẹ đáp lại anh.

"Anh yêu em."

"Vâng."

"Anh yêu em."

Mặc kệ quá khứ như thế nào, anh biết người phụ nữ này chính là tâm hồn đồng hành anh tìm đã lâu, anh bá đạo nói:

"Về sa


Insane