80s toys - Atari. I still have
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324294

Bình chọn: 9.00/10/429 lượt.

đứng bên cạnh ra khỏi cửa tiệm.

Một cơn gió qua khiến cho Kị Tam đang mỉm cười đau khổ ớn lạnh cả sống lưng. Phải làm sao đây, chẳng lẽ ngày nào cũng phải dùng? Một hộp phấn giá ba lạng bạc, thiếu trang chủ dặn là không được bỏ phí…

Kị Tam nhà họ Lạc kể từ đó đặc biệt khác người, mặt trắng má hồng…

Thị trấn lần này hai người đặt chân đến vô cùng nhôn nhịp, náo nhiệt.

Đang đi, Ngũ Thập Lang và Lạc Cẩm Phong bỗng nhìn thấy một cô gái vóc người nhỏ nhắn, mặc trang phục rực rỡ đang bước về phía họ.

“Cô nương, xin hỏi ở đây đang tổ chức lễ hội gì vậy?”. Ngũ Thập Lang hiếu kì hỏi. “Ta thấy chỗ nào cũng có tú cầu muôn màu muôn sắc, vô cùng náo nhiệt.”

Vị tiểu cô nương đó khuôn mặt đỏ ửng lên, liếc nhìn Lạc Cẩm Phong rồi thẹn thùng cất tiếng: “Ở chỗ chũng tôi, mỗi năm vào dịp này đều tổ chức lễ hội. Nếu gặp được ý trung nhân…”. Cô nàng lại đưa mắt nhìn Lạc Cẩm Phong, nhanh chóng tháo một chiếc túi thêu vứt về phía chàng rồi nói tiếp: “… thì cứ như vậy, ném chiếc túi thêu của mình qua.”

Nói xong, cô gái đó nhìn Lạc Cẩm Phong trân trân, khẽ cắn môi rồi nói: “Nếu công tử cũng có ý thì có thể đến xin hỏi cưới tiện nữ.”

Lạc Cẩm Phong cầm chiếc thúi thêu, cau mày nói: “Ta đã có vị hôn thê rồi, cô nương xin đi tìm người khác vậy!”. Nếu không phải Ngũ Thập Lang vừa nhéo mạnh thì nhất định chàng đã thét lên trong tức giận một chữ duy nhất “Cút!” rồi.

Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không nói tiếng nào, tiểu cô nương kia nhanh chóng đón lấy chiếc túi thêu rồi nhanh chóng chạy mất.

“Tiểu Ngũ Thập!”. Đi được vài bước, Lạc Cẩm Phong đột nhiên dừng lại, mỉm cười đề nghị: “Hay là cô cũng làm một chiếc túi thêu tặng cho ta đi?”

Nụ cười của chàng trông như thể chẳng mấy quan tâm, chỉ đang muốn trêu chọc cô mà thôi.

Ngũ Thập Lang lườm chàng một cái rồi nheo mũi trả lời: “Lạc đại thiếu gia nếu muốn có túi thêu thì chỉ cần đứng ở một chỗ, mà lại chẳng mất nhiều thời gi­an. Lấy ta ra làm trò đùa có gì vui chứ?”. Nói xong cô tiếp tục ngắm nhìn những hàng hoa trang trí hai bên đường.

Ánh mắt của Lạc Cẩm Phong ngây ra đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó liền đổi thành dáng vẻ tự đắc, hân hoan. “Nói cũng đúng, trên thế gi­an này, thực có quá nhiều cô nương ngưỡng mộ, yêu thích bổn thiếu gia, vậy nên thỉnh thoảng, ta cũng thương tình để mắt đến một số người không có ai cần. Hành động này của bổn thiếu gia được gọi là…mỗi ngày làm một việc thiện.”

Ngũ Thập Lang không biết nói gì, ánh mắt quét qua Lạc đại thiếu gia với thái độ coi thường.

“Nếu không có túi thêu, tâm trạng của bổn thiếu gia cũng chẳng thể nào vui vẻ được…”. Lạc Cẩm Phong chắp tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời, than ngắn than dài. “Tâm trạng mà không vui thì…”

Lời nói của chàng còn chưa dứt, Ngũ Thập Lang đã lạnh lùng lườm qua, sau đó đi vút qua người chàng như không nhìn thấy, đi thẳng về khách điếm.

“Ngũ Thập! Tiểu Ngũ Thập!”. Lạc thiếu gia hết lần này đến lần khác nhảy ra phía trước mặt Ngũ Thập Lang, khom lưng cúi xuống nhìn lên mặt cô cười nhăn nhở. “Cô đang tức giận sao?”

Ngũ Thập Lang chẳng buồn nhìn chàng, tỏ vẻ không quan tâm, lạnh lùng nói: “Lạc thiếu gia, huynh đừng có đùa vô vị thế nữa! Lúc nào huynh chẳng có muôn vàn tiên nữ bên cạnh, ta sao có thể phù hợp với khẩu vị của thiếu gia được chứ?”

Thái độ hờ hững, lãnh đạm của cô đã chặn mọi lời Lạc Cẩm Phong muốn nói.

Chàng chán nản đứng nguyên tại chỗ, chẳng tìm được ai để trút giận, một lúc lâu sai mới lạnh lùng ra lệnh: “Kị Tứ, ngươi ra đây!”

Người cận vệ áo đen lập tức phi thân từ trên cây xuống, khuôn mặt vô cùng kinh sợ, vừa chạm chân xuống đất đã quỳ xuống, đầu chẳng dám ngẩng lên, khẽ khàng lên tiếng: “Kị Tứ có mặt!”

“Lúc ta đi ra khỏi khách điếm, đừng để ta phải nhìn thấy cái gọi là túi thêu nữa, bảo bọn họ chuyển sang tung túi cát đi!”. Nói xong, chàng phẩy tay áo bỏ đi, để lại cận vệ Kị Tứ với khuôn mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để giải quyết được số túi thêu trong toàn thị trấn này.

Tính khí đại thiếu gia của Lạc Cẩm Phong đến tận buổi chiều mới hạ nhiệt.

Ăn tối xong, chàng ra đứng trước khung cửa sổ, im lặng không nói tiếng nào.

Ngũ Thập Lang vốn dĩ tay cuốn lọn tóc đứng trước cửa sổ nhưng bị chàng liên tục đẩy ra tận mép cửa, ngay lập tức đưa ánh mắt thê lương nhìn sang, kêu ca: “Vốn dĩ buổi tối hôm nay, ở đây sẽ có vô số những đôi nam thanh nữ tú tung túi thêu, bây giờ thì…”. Cô ai oán than thở chỉ vào nhũng cô nương đang che mặt lại, tay tung bao cát rồi nói tiếp: “Huynh xem, đáng ra là một chuyện vô cùng nhã nhặn, chỉ vì huynh mà đã trở nên vô vị, nhạt nhẽo đến cực điểm thế này.”

Nỗi tức giận của Lạc thiếu gia vừa mới hạ xuống giờ lại đùng đùng dâng lên.

Khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, chàng quay sang lườm cô rồi nói: “Ngũ Thập Lang, cô đang khiêu khích lòng nhẫn lại của bổn thiếu gia đấy!”. Tâm trạng của chàng giờ vẫn chưa thể vui vẻ trở lại. Kể từ lúc bị Ngũ Thập Lang nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, chàng vẫn luôn cảm thấy khí huyết toàn thân kém lưu thông.

“Được thôi, kể từ bây giờ, ta sẽ im miệng, không nói nữa.”

Cô ngoan ngoãn đáp rồi mím chặt môi, gi