
lăm độ, ánh mắt mơ màng, xa xăm, u sầu ngắm ánh trăng, rút thanh kiếm trúc giắt ở thắt lưng ra rồi tiêu diêu ôm ngay trước ngực.
Cố gắng hết sức để thể hiện hình ảnh đại hiệp oai dũng, đơn độc của bản thân…
Đống người thô kệch kia bỗng chốc tỏ ra vô cùng kích động, đồng nhất quỳ rạp xuống phía trước mặt Ngũ Thập Lang, dập đầu bái lạy: “Tô tiểu thư xin cứu mạng!”
Lại chết lặng…
Ngũ Thập Lang vuốt lọn tóc bên tai, e ngại nhìn đám người thô kệch đang quỳ rạp trên đất kia rồi nói: “Ta không phải là vị Tô tiểu thư kia, có lẽ các người đã tìm nhầm rồi…”
Đám người thô kệch đồng loạt quay đầu về phía vị đại hiệp kiếm trúc, trong mắt hiện rõ vẻ hoài nghi.
“Từ trước đến nay, Tô tiểu thư vẫn luôn chân nhân bất lộ tướng, nhưng có một vài điểm không bao giờ thay đổi…”. Vị đại hiệp nọ giơ ngón tay lên, chậm rãi nói ra điểm đầu tiên. “Cô ấy không thích búi tóc.”
Ngũ Thập Lang hoàn toàn im bặt, lặng nhìn mái tóc buông xõa xuống thắt lưng của mình, không khỏi than ngắn thở dài. Trước nay, cô đều búi tóc như những nam nhi khác, còn về mái tóc này, bản thân cô cũng chẳng thể nào rũ bỏ được, từ khi bước vào căn phòng thượng đẳng kia, cô cứ để mặc nó buông xõa vậy rồi.
“Thứ hai…”. Vị đại hiệp kia lại giơ thêm một ngón tay nữa. “Cô ấy đặc biệt thích mặc trang phục màu tím, đặc biệt là những trang phục hình dạng phiêu linh.”
Ngũ Thập Lang thêm phần ảo não, theo hướng ánh mắt của vị đại hiệp nọ, ngó lại bộ trang phục trên người mình, màu tím, phiêu linh… Ừm, bị giật xé loạn xạ, tơi bời, mép vải lại còn hơi cong lên, gió nhẹ lướt qua, lay động tứ phía, quả thực là vô cùng phiêu linh…
“Thứ ba…”. Vị đại hiệp kia nhếch khóe miệng, để lộ hàm răng hơi ngả vàng, đắc ý ngẩng mặt lên trời, cười một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Cô ấy thích đối diện ánh trăng đọc thần chú.”
Uất ức, bi phẫn, suýt chút nữa thì Ngũ Thập Lang bật khóc, rõ ràng là khi nãy, cô đang ngâm thơ cơ mà! Một chuyện thanh tao, nho nhã là vậy mà lại bị hiểu nhầm thành đọc thần chú, đúng là chẳng có chút trình độ văn hóa gì hết!
Đám người thô kệch quỳ trên mặt đất kia đã vui mừng nay lại càng thêm hớn hở, gật đầu lia lịa, bày tỏ sự khâm phục lên đến đỉnh điểm với vị đại hiệp kiếm trúc.
“Điểm cuối cùng là…”. Đại hiệp đắc ý đẩy số tóc ở hai bên ra phần giữa chiếc trán hơi hơi hói, mặt mày kiêu ngạo đáp: “Tô cô nương từ trước đến nay không bao giờ tự nhận mình là Tô cô nương cả.”
… Chết lặng, hoàn toàn chết lặng… Lần này thì Ngũ Thập Lang đóng băng toàn bộ, không biết nói gì nữa. Cô bắt đầu hoài nghi, phải chăng mình chính là vị Tô cô nương mà mọi người đang nói đến?
“Tin ta đi, phái Hài Bạt Tử[1'> xưa nay không bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn”. Đại hiệp với khuôn mặt như cái cây xỏ giày tự hào vỗ ngực, bày ra dáng vẻ đáng tin cậy hơn ai hết.
Sau đó, anh ta nắm chắc tay, dáng vẻ giống như lúc ban đầu, nhún chân xuống rồi “phụt” một tiếng, bay vèo lên mái nhà. Sau khi giẫm nát vài tấm ngói, khó khăn lắm mới đứng vững được, đại hiệp biến mất với tốc độ thần sầu.
“Tô cô nương, xin hãy cứu mạng!”. Đồng thanh nhất trí, những người đang quỳ trên đất dập đầu liên tiếp, mặt mày thành khẩn, thể hiện rõ rằng họ vô cùng tin tưởng lời nói của vị đại hiệp vừa rồi.
“Ta không phải là…”
Bụp, bụp, bụp… Tiếng dập đầu lại càng thêm vang vọng, đầu nhoi lên nhoi xuống, mãi không chịu dừng…
“Ta…”. Vừa mới định cất tiếng thêm lần nữa thì nghe “xoẹt” một cái, Ngũ Thập Lang lập tức nuốt gọn hết những lời định nói tiếp theo vào bụng. Có một người đã nhanh nhảu, gấp gáp rút ngay thanh kiếm bên thắt lưng đặt lên cổ mình.
Ngay sau đó, tiếng khóc hoảng loạn, sợ hãi bắt đầu vang lên: “Tô tiểu thư, nếu cô không chịu cứu thì chúng tôi chẳng thể nào sống tiếp được nữa.”
Những người còn lại cũng noi gương, thần tốc rút hết bảo kiếm của mình ra, đặt lên… người của kẻ đầu tiên rút kiếm, cùng nhau dùng ánh mắt bi phẫn như đang đối diện với kẻ địch nhìn về phía Ngũ Thập Lang.
Tất cả đều thể hiện rõ thái độ: nếu như cô còn không chịu thừa nhận thì chúng tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của hắn ta ngay. Người bị bao vây bởi kiếm của những kẻ còn lại tỏ ra cực kì bi ai, khổ sở.
Cô còn nói được gì nữa chứ? Còn nói thêm thì chuyện này sẽ nhanh chóng chuyển thành vụ án giết người dã man cho mà xem! Ngũ Thập Lang đành phải gật đầu đồng ý. “Được thôi, ta hứa với các ngươi. Có điều, ta phải nói rõ một chuyện…”
“Hoan hô, hoan hô!”. Tiếng reo ca vui mừng đã hoàn toàn che lấp nửa câu nói sau của Ngũ Thập Lang.
Ngũ Thập Lang ngây người đờ đẫn, lí nhí nói nốt nửa câu sau: “Ta phải nói rõ một chuyện, ta thực sự không phải là Tô cô nương.”
Có điều, chẳng có bất cứ ai nghe thấy hết.
Trời vừa tờ mờ sáng, đám người kia đã vội vã đi thuê một chiếc xe rồi mời Ngũ Thập Lang ngồi vào, rồi đưa cô lên đường, trước bốn sau ba, hộ tống như đi áp tải ngân lượng cho triều đình.
Ngay cả chút thời gian nói lời từ biệt với Lạc thiếu gia cũng không có, lúc này, Ngũ Thập Lang mới sực nhớ ra trong người mình có độc mà độc ấy lại còn chưa được giải. Ý thức được điều đó, cô lo sợ đến run rẩy