Báo Thù

Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322075

Bình chọn: 10.00/10/207 lượt.

ngừng chảy “Anh ấy nên nói cho chị biết chuyện gì?”

Giang Ái Ân nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy hai người nói chuyện, sau đó mới thấp giọng nói:“Em và học trưởng cũng không phải thực sự yêu nhau! Chỉ là em muốn thoát khỏi sự quản giáo của anh trai,

nên mới nhờ học trưởng đóng giả làm bạn trai của mình mà thôi.”

“Em…… nhờ Quân Á đóng giả làm bạn trai của mình?” Phương Di Thiến trợn mắt “Hai người không phải…… Không phải thật sự yêu nhau?”

Chuyện này tại sao không có ai nói cho cô biết “Chị không biết sao?”

Giang Ái Ân cảm thấy thật có lỗi le lưỡi “Thực xin lỗi! Em cứ nghĩ học

trưởng đã nói với chị, dù sao hai người cũng là bạn tốt lâu năm!”

“Anh ấy chưa bao giờ nói cho chị biết.” Nghĩ đến buổi sáng khi cô ở

trong xe vô tình hỏi về bạn gái Giang Ái Ân của hắn, hắn hoàn toàn không phản bác, Phương Di Thiến không khỏi cảm thấy mê hoặc.

Vì sao hắn không nói với cô, Giang Ái Ân không phải bạn gái của hắn

“Thực xin lỗi! Đã để chị hiểu lầm.” Giang Ái Ân xấu hổ cười cười “Học

trưởng dù rất tốt, nhưng em nghĩ bọn em vĩnh viễn cũng không khả năng sẽ ở cùng nhau!”

“Em không yêu anh ấy?” Phương Di Thiến không thể tưởng tượng được lại có người phụ nữ không yêu hắn.

“Với em mà nói, anh ấy chính là anh trai nha! Em thích anh ấy, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh ấy.”

Giang Ái Ân thật tình nói.

“Em xác định…… Quân Á cũng chỉ là đang diễn trò thôi sao?” Đối với

hắn mà nói, Giang Ái Ân nhờ hắn diễn vở kịch này, vì sao hắn không nói

cho cô tình hình thực tế “Đương nhiên rồi! Điều này chính là anh ấy đề

nghị nha! Anh ấy biết em không thích bị anh trai quản nhiều như vậy, cho nên muốn em lấy anh ấy làm lá chắn.” Tuy rằng học trưởng còn dặn riêng

cô đừng nói cho người khác biết chuyện này, nhưng Di Thiến không phải là “người khác”, cho nên coi như vẫn là chưa nói gì.

Nhưng ở trong mắt Phương Di Thiến, xem ra cũng là như thế.

Nói vậy Quân Á là thực sự thích Ái Ân đi! Đưa ra đề nghị như vậy với cô, có lẽ là muốn mượn cớ này làm cho Ái Ân yêu hắn.

Quân Á là người đàn ông tốt, rất dễ dàng làm cho phụ nữ yêu thương

hắn, cũng không cần vì một người phụ nữ làm nhiều việc như vậy.

“Vì cái gì em không yêu anh ấy? Quân Á không sai nha!” Phương Di Thiến thốt lên.

“Em biết anh ấy rất tốt.” Giang Ái Ân sâu kín thở dài “Nếu có thể…… Em cũng hy vọng người em thích là anh ấy.”

Hóa ra, Ái Ân trong lòng có khác người! Phương Di Thiến bừng tỉnh đại ngộ.

Như vậy cô có thể lý giải,giống như cô sau khi yêu thương Quân Á, liền không thể yêu thương thêm một người đàn ông nào khác.

“Em thích người khác sao? Vì sao không nhờ người đó làm bạn trai của

em?” Kỳ thật cô chân chính muốn hỏi là, Ái Ân vì sao em lại lợi dụng

Quân Á? Cô chẳng lẽ không hiểu được như vậy chỉ khiến hắn yêu cô càng

sâu đậm sao?

“Bởi vì em không thể.” Giang Ái Ân cất giấu ưu thương thật sâu nơi

đáy mắt, hạ mắt xuống “Người kia không phải người em có thể yêu.”

Phương Di Thiến tinh tế cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của

cô, không nghĩ rằng một tiểu công chúa muốn gì được nấy như Ái Ân cũng

có tình yêu phức tạp như vậy.

“Di Thiến, vì sao con người ta lại không thể khống chế tình cảm của

chính mình? Vì cái gì…… em lại yêu người không nên yêu?” Giang Ái Ân nói nhỏ, lại không chờ mong Phương Di Thiến trả lời cô.

Nhìn Ái Ân nghi vấn, nói ra tình cảm phức tạp đã nhiều năm nay của

mình, thấy Ái Ân đau thương không dứt, Di Thiến phát hiện cô hoàn toàn

không có khả năng trả lời vấn đề này.

Nếu cô cũng có thể khống chế tình cảm của mình, không đi yêu thương

người luôn coi mình là em gái – Quân Á, như vậy phải chăng cuộc sống của cô sẽ vui hơn. “Nếu có thể không yêu thương hắn, như vậy thật tốt biết

bao?” Giang Ái Ân một hơi uống cạn ly rượu rồi đặt cái ly không xuống

bàn.

Nếu có thể nói không yêu sẽ không yêu, các cô đều chịu dày vò khổ sở trong lòng, hai người là cùng chung tiếng lòng a.

————————-

Phương Di Thiến cầm cái bật lửa, thắp sáng một ngọn nến cuối cùng trên bàn.

Cô đứng thẳng thân mình nhìn ánh sáng hơi hơi lay động xung quanh,

chỉnh vị trí cây nến cho thật hài lòng,sau đó mới đi đến phía cửa đang

đóng hơi hé ra.

Mười ngọn nến nhỏ đang tỏa ánh sáng nhạt trong màn đêm, nguyên bản đã có chút mờ ảo hiện giờ thoạt nhìn càng mang thêm mông lung.

Cô cầm lấy chiếc gương nhỏ, ngắm nhìn mình ở trong gương, xác định không có tỳ vết gì.

Cuối cùng mang lên đĩa ăn, cô lẳng lặng ngồi xuống chờ đợi người nào đó sắp đến.

Không biết qua bao lâu,bên ngoài vang lên tiếng cửa bị người ta mở ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người cô đã đợi cả đêm nay.

“Ngủ ngon.” Cô mỉm cười với hắn “Anh cuối cùng đã đến.”

“Đây là……” Triệu Quân Á kinh ngạc nhìn sự bài trí khác thường trong phòng, rất là ngoài ý muốn.

“Hồng hôm nay không buôn bán sao?”

“Có đấy!” Cô cười nói.“Vì một mình anh mà mở cửa.”

Khách hàng đều biết “Hồng” luôn nghỉ kinh doanh vào ngày cuối tuần

thứ nhất và thứ hai hàng tháng, đêm nay chỉ có mình hắn đến đây.

“Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Hắn tò mò hỏi, ngồi vào vị trí đối diện cô.

“Cũng không có gì đặc biệt.”


Snack's 1967