
tranh chấp vừa xảy ra giữa hai người.
Bị rượu ăn mòn đầu óc, đến tận lúc này lý trí mới chậm rãi phục hồi.
“Di Thiến?” Hắn nghi hoặc gọi.
“Như thế nào, lâu lắm không gặp, không nhận ra em sao?” Cô cười nói.
“Không, anh chỉ là……” Chính là không nghĩ tới còn có thể gặp lại cô.
“Bộ dạng của anh thật chật vật.” Cô nâng mặt hắn lên, đánh giá trong chốc lát.
“Tại sao em lại đến đây?” Không phải cô đã nói không bao giờ muốn gặp hắn nữa sao?
“Em muốn hỏi anh một chút, tại sao lại không đến gặp em?” Cô và hắn
đều ngồi xuống dưới sàn nhà “Chẳng lẽ lời hứa của anh với em là giả?”
Lời hứa… “Anh đã nói, cho dù em muốn cái gì, anh đều làm cho em, lời này là giả sao?”
“Nguyện vọng của em, không phải là muốn anh rời đi sao?” Nghĩ vậy, hắn lại thấy một trận đau lòng.
“Em đã từng nói như vậy sao?” Cô cười lớn, nhìn hắn.
“Ở bệnh viện không phải em……” Khoan đã, đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia trí nhớ.
Ngày đó cô nói như thế nào?
Nếu tôi nói, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa thì sao? Cô nói nếu… Cô chỉ dùng câu nghi vấn, mà không phải câu khẳng định.
“Nghĩ ra chưa?” Phương Di Thiến sâu kín hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn cô, trong lòng mênh mông kích động khó có thể diễn tả, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, dùng
toàn bộ cơ thể để cảm nhận sự tồn tại của cô.
“Mấy ngày nay tâm trạng em thật sự không tốt.” Cô nhẹ nhàng nói “Cục
cưng đã không còn, tất cả mọi người đều tới thăm em, an ủi em, cố tình
nhé! Vậy mà ba của con cô lại chưa hề xuất hiện”
“Anh cứ nghĩ…… nghĩ rằng em không muốn gặp anh nữa.” Vui sướng khi cô trở lại, hắn thề với lòng mình mãi mãi cũng không buông cô ra.
Cô vẫn không nói gì, kéo tay hắn, xem xét vết thương trên cánh tay hắn.
Lúc này vết thương đã rút chỉ, nhưng nhìn vết sẹo dữ tợn vẫn khiến cô thấy sợ hãi.
“Vết thương khâu mấy mũi?”
“Mấy chục mũi đó! Anh quên rồi.” Hắn căn bản không hề chú ý đến vết
thương, hắn không nhớ vết thương đã được người ta chữa trị như thế nào.
“Đau không?” Cô vỗ về vết thương của hắn.
“Làm sao đau bằng những gì em phải chịu?” Hắn chua xót nói, vẫn không thể quên được hình ảnh cô ngã trong vũng máu, trong lòng đau đớn không
thôi.
Hắn chẳng còn tâm trí quan tâm mình bị thương như thế nào.
Cô nhìn hắn một lúc, sau đó tựa đầu vào vai hắn “Em… đã từng rất rất yêu anh.”
Từng…… đáy lòng hắn trầm xuống.
Lần trước khi cô nói như vậy, sau đó liền nói cô không bao giờ yêu thương hắn nữa.
Biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cô mỉm cười, lại nói:“Sau này, em cũng từng oán hận, thề rằng vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”
Hô hấp hắn cứng lại, vội vàng cúi đầu nhìn cô, muốn biết kế tiếp cô sẽ nói gì.
Nhưng mà cô lại mỉm cười, không vội vã cho hắn đáp án.
“Vậy…… Hiện tại thì sao?” Biết rõ là cô cố ý muốn hắn hỏi, nhưng hắn vẫn cắn răng hỏi.
Ai bảo hiện tại mọi quyền lực đều nằm trong tay cô.
Cô vẫn như cũ không trực tiếp cho hắn đáp án cụ thể, chỉ nói:“Ngày đó à! Lúc em nghĩ mình sắp chết, trong lòng đều suy nghĩ về anh, em thật
sự hối hận đã không nói cho anh biết, em đã tha thứ cho anh. Em biết anh đã phải khổ sở như thế nào trong hai mươi năm qua, càng hiểu được mâu
thuẫn trong lòng anh, muốn yêu em nhưng lại không thể yêu, muốn hận em
lại không thể hận được……”
Cô hôn lên vết thương trên cánh tay hắn.
“Không……” Triệu Quân Á lắc đầu “Mặc dù là như thế, cũng không thể bao biện cho việc anh đã làm em tổn thương, hơn nữa bác Phương cũng không
có lỗi.”
Là lỗi của hắn, tại hắn không xác minh sự việc nên đã làm ra sai lầm, không nên để Nhã Linh lấy cớ báo thù để tổn thương Di Thiến.
Cũng có thể “Báo thù” thật ra cũng là một cái cớ hắn dùng để ngụy biện cho việc muốn tiếp cận Di Thiến……
“Khi đó em đã thề với lòng mình, nếu còn may mắn sống sót, em nhất
định phải nói cho anh biết, em đã tha thứ cho anh.” Cô nhẹ nhàng
cười,“Hiện tại nghe được anh nói như vậy, em biết rằng quyết định của em là chính xác.”
“Vậy……” Yêu? Cô còn yêu hắn không? “Nhưng em không biết mình còn yêu thương anh hay không.” Cô xem vết thương trên tay hắn “Ít nhất lúc ấy
là như thế. Nhưng mà khi em nhìn thấy anh bị thương do đỡ dao cho em, em hiểu được thật ra anh tình nguyện hi sinh tất cả vì em, kể cả sinh mệnh của anh.”
Chắc chắn phải có tình cảm sâu đậm mới có thể làm cho một người liều lĩnh lấy thân mình đỡ dao cho người khác.
“Đó là do anh hại em.” Ngữ khí hắn tràn ngập áy náy,“Nếu không phải vì anh, em căn bản sẽ không…”
“Không, anh không phải loại người vì cảm thấy áy náy với người khác
mà nguyện ý vì đối phương trả giá tất cả.” Cô dịu dàng nói:“Anh làm như
vậy, là vì anh yêu em, thực yêu thực yêu em, giống như em yêu anh trước
đây, có phải không?”
“Đúng vậy, anh yêu em.” Lần đầu tiên hắn đem những lời này nói một
cách hoàn chỉnh với cô, “ Anh thực yêu thực yêu em, Di Thiến.”
Cho dù cô có thể yêu thương hắn một lần nữa hay không, hắn biết mình sẽ vĩnh viễn yêu cô không bao giờ thay đổi.
Tâm trạng của hắn bây giờ giống như bị cáo đang chờ quan tòa phán
quyết, tràn ngập bất an, hắn vừa cảm thấy bản thân mình không xứng được
cô yêu lần nữa, nhưng cũng