
tâm trạng như thế nào? Nghĩ đến việc những năm gần đây cô yêu hắn nhiều như thế nào lại không muốn gây phiền phức cho hắn…… “Bây giờ nhìn anh, tôi một chút cảm giác cũng không có “.
Lời nói lúc chiều của cô vang lên trong đầu hắn, nhớ đến cô vẻ mặt bình tĩnh mà đạm mạc tươi cười, ngực hắn kịch liệt đau đớn một trận.
Cô sẽ không yêu hắn nữa…..Hình ảnh cô thâm tình nhìn hắn như trong cuốn băng kia, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa, ý nghĩ này xảy đến trong đầu khiến hắn vô cùng sợ hãi cùng đau lòng.
Nguyên lai, trước khi phát hiện ra, hắn đã yêu thương cô thật sâu rồi……
————————————-
Đồ trang điểm, quần áo, giầy…… Phương Di Thiến đem tất cả những thứ này bỏ vào một túi hành lý to.
Ở khách sạn một đêm, hôm nay cô trở về thu dọn vài thứ.
Cũng may trước kia cô cũng không mang nhiều đồ đến đây, nếu không bây giờ thật khó mà mang đi hết được.
Phương Di Thiến đứng thẳng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, xét xem còn phải mang cái gì đi không.
Cô chỉ mang đi những đồ trước kia cô mang đến, về những thứ hắn đưa, cô ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Cô thực kinh ngạc chính mình không hề rơi thêm một giọt lệ nào nữa, có lẽ bi thương đến chết tâm chính là cảm giác như vậy.
Trong lòng cô không có bi thương, không có thống khổ, chỉ còn lại hư không lạnh lẽo như băng.
Khi cô đã sửa soạn đã gần xong, chuẩn bị rời đi thì Triệu Quân Á trở lại.
Cô cũng không để ý đến hắn, vẫn như cũ làm chuyện của mình.
Hắn đứng trước cửa phòng, yên lặng nhìn hành động của cô, nhìn thấy đồ đạc trong phong hình như đã ít đi hơn nửa, lại nhớ tới từ trước đến giờ hắn luôn ở một mình, trong lòng hắn rung động khó có thể diễn tả được.
Cô…… phải rời khỏi hắn sao? “Em…… phải đi ?” Một giọng nói vang lên giống như không phải do hắn nói ra.
Cô chỉ thản nhiên liếc mắt dò xét hắn một cái,“Chẳng lẽ không?”
Thấy cô tiếp tục thu thập đồ đạc, không có chút do dự, hắn rốt cuộc nhịn không được thốt lên:“Ở lại.”
“Ở lại?” Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Ở lại làm cái gì?”
Đúng vậy! Hắn giữ cô lại làm cái gì? Thù cũng đã báo, tổn thương cô cũng đã đủ rồi, còn giữ cô lại làm cái gì? Nhưng cô lại tỏ vẻ không thèm quan tâm, đem từng món đồ của mình ở trong phòng của hắn bỏ vào túi hành lý, hắn mới đột nhiên ý thức được, cô đi rồi, hai người từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Sau khi nhận thức được chuyện gì sẽ xảy ra, hắn đã nhanh chóng đoạt lấy túi hành lý cô để trên giường.
“Anh đang làm cái gì vậy? Trả lại cho tôi!” Không nghĩ rằng hắn sẽ có hành động như vậy, khuôn mặt lãnh đạm của cô cuối cùng cũng có chút phản ứng.
“Em muốn đi thế nào? Em đã không còn nhà để ở, quán rượu cũng không thể đi, tạp chí vừa ra, như vậy một đống nhà báo nhất định đang chờ ở trước quán “Hồng” ôm cây đợi thỏ.”
“Chuyện đó không liên quan đến anh.” Cho dù phải ăn ngủ đầu đường cũng tốt hơn rất nhiều lần so với việc phải ở cùng với hắn.
“Người em hận là anh, nhưng bây giờ em làm vậy là đang thương tổn chính mình.” Đó là điều hắn không hề muốn thấy.
Hắn tình nguyện cô trả thù hắn, tình nguyện cô tức giận với hắn, mắng hắn, cũng không muốn thấy cô tự hành hạ bản thân mình.
“Anh để ý sao? Tôi nghĩ người tổn thương tôi nhiều nhất là anh!” Thật sự là buồn cười, hiện tại cùng cô nói những chuyện này để làm gì?
“Anh không phải là……” Cố ý . Hắn vốn định nói như vậy, nhưng nhớ tới động cơ thâm hiểm ban đầu của mình, hắn không thể nói như vậy được “Tóm lại những bức ảnh đó không phải anh đưa cho truyền thông, anh cũng không tính làm như vậy……”
“Là ai làm, với tôi mà nói căn bản không quan trọng.” Cô để ý không phải chuyện này, mà là chuyện hắn chưa bao giờ thật lòng yêu thương cô “Trả lại hành lý cho tôi.”
Cô không thể không để ý chuyện hắn tiếp cận cô là có mục đích riêng.
“Nếu hiện tại em đi ra ngoài sẽ bị nhận ra ngay.” Truyền thông Đài Loan giống như lũ cá mập khát máu, lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
Thấy hắn thủy chung không muốn đem túi hành lý trả lại cho mình, Phương Di Thiến nhún nhún vai,“Quên đi, anh thiếu tôi sẽ cho anh!”
Dù sao mấy thứ này đã từng ở trong nhà của hắn, cô cũng không muốn mang đi.
Cô quyết định bỏ đi với hai bàn tay trắng, những chuyện sau này, cô cũng chẳng thèm để ý nữa.
“Chờ một chút…” Triệu Quân Á một phen giữ chặt cô.
“Buông ra.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn phút chốc liền buông tay, một hồi sau mới nói:“Tạm thời em ở lại đi! Anh chuyển ra ngoài là được.”
Phương Di Thiến nhìn hắn, có chút kinh ngạc khi nghe hắn nói như vậy.
Kỳ thật cẩn thận nhớ lại, từ khi chuyện này xảy ra tới nay, cô luôn luôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ và hối hận của hắn.
Cô thực sự rất tức giận,rất tuyệt vọng, nhưng cũng không phải vì thế mà mất đi năng lực tự phán đoán.
Cô luôn nghĩ đến những khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, đến những thứ cô thực sự trân trọng, thế nhưng tất cả đều là do hắn cố ý dàn dựng , cô không muốn đối mặt với hắn lần nữa, càng không thể yêu thương hắn.
“Không được, tôi không muốn làm phiền anh”
“Làm ơn đi, Di Thiến.” Lần đầu tiên hắn mở miệng khẩn cầu cô như vậy “Anh sẽ không đến quấy rầy em, em hãy ở