Pair of Vintage Old School Fru
Báo Nam

Báo Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321791

Bình chọn: 9.00/10/179 lượt.

Một người đàn ông trung niên hốt hoảng chạy trốn trong đêm đen, trên mặt trắng bệch tràn đầy kinh sợ. Thỉnh thoảng ông ta lại quay đầu nhìn xung quanh, giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo.

Đêm đã khuya, bốn phía không một bóng người, ông ta dừng ở góc đường, đột nhiên quay đầu, thấy dưới đèn đường hiện lên một bóng đen.

Thoáng chốc cả người bủn rủn thiếu chút nữa biến thành một đống bùn. Ông ta kinh hãi há hốc miệng, liều mạng hít thở, xoay người căng chân tiếp tục chạy về phía trước.

“Cứu…… Cứu mạng……” Ông ta mở miệng muốn la lên, nhưng cổ họng giống như bị người ta nắm chặt, kêu không ra tiếng.

Bởi vì thần trí rơi vào trạng thái cuồng loạn, ông ta mù quáng chạy vào một ngõ cụt, nhìn chằm chằm bức tường chắn trước mặt, một cảm giác sợ hãi như cái chết đang đến gần xâm chiếm lấy toàn thân, ông có dự cảm…… Đêm nay ông chết chắc rồi!

Bỗng nhiên, phía sau ông ta truyền đến tiếng động rất nhỏ, còn có tiếng thở dốc giống như của dã thú nào đó, chậm rãi tới gần ông ta. Ông ta sợ hãi lui ra sau, trong miệng càng không ngừng nói: “Cút…… Cút ngay…… Đừng…… Đừng tới gần ta!”

Ông ta thối lui đến khi đụng vào ngõ cụt, lưng dựa sát tường, trợn to mắt, nín thở nhìn thứ ẩn núp trong bóng đêm kia.

Ánh trăng theo khe hở giữa các tòa cao ốc chiếu xuống, như từng dải lụa trắng, trong đêm khuya tĩnh lặng càng có vẻ quỷ dị khó tả.

Người đàn ông không dám chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt vàng rực trong bóng đêm kia, hai chân như nhũn ra đã chống đỡ không nổi thân thể run rẩy, bắt đầu trượt xuống.

Đó là….. Nắm chặt mảnh thiết bài có khắc hình báo trên cổ, ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngay khi thần kinh ông ta căng thẳng đến cực hạn, cặp mắt màu vàng kia bỗng dưng nhào tới ông ta, ông ta chỉ cảm thấy hoa mắt, trước ngực đã bị móng vuốt móc qua, lập tức da tróc thịt bong. Thoáng chốc, ông bị sự đau đớn không thể nói thành lời cộng thêm máu từ trên người mình bắn ra tung tóe làm sợ đến choáng váng. Trong lúc ngã xuống, ông ta không dám tin nhìn hung thủ đứng trước mặt mình, cảm thấy mình ở trong đô thị hiện đại này lại có thể bị một con dã thú giết chết là chuyện thật vớ vẩn……

Đó là một con báo đen.

Một con báo đem hùng tráng, uy vũ mà lại xinh đẹp!

Chẳng lẽ…… Nó là chuyên tới trừng phạt người phản bội như ông sao?

Vấn đề này ông ta vĩnh viễn cũng không biết đáp án, bởi vì báo đen lại lần nữa công kích ông ta, móng vuốt ngoan độc xé rách ông ta, khiến ông ta ngay trong lúc đang hoảng sợ cùng không thể tưởng tượng được mà đứt hơi.

Mà con báo đen kia chỉ ngạo nghễ nhìn chăm chú vào con mồi chết đi, ngửi ngửi thi thể, đi một vòng xung quanh, liền nhảy vào trong bóng đêm, biến mất.

Câu lạc bộ linh lực từ sau khi “Ngân Tuyết” Lãnh Quan lập gia đình rời đi, liền lâm vào một cơn sóng nhỏ kỳ dị, mà người khởi xướng cơn sóng nhỏ này không phải ai khác, chính là “Thần Toán” Tước Lợi Nhi, từ trên người cô phát ra tử khí nặng nề là nguyên nhân chính dọa khách chạy hết.

“Em còn tiếp tục đưa ra khuôn mặt thối đó, câu lạc bộ linh lực sẽ phải đóng cửa! Tước Lợi Nhi.” Huyễn Dạ Thần Hành không thể chịu đựng nghe tiếng thở dài của cô thêm một lần nữa, cuối cùng cũng mở miệng kháng nghị.

“Không có khách tới cửa liên quan gì đến em?” Tước Lợi Nhi bĩu môi, nhàm chán nghịch nghịch đuôi tóc.

So với vóc người phương Tây mà nói, cô xem như nhỏ nhắn; Thân cao 1m58 cùng tóc cột hai bên dáng vẻ ngây thơ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tuổi mười tám. Nhưng khi cô nghiêm túc, khuôn mặt tuyệt lệ dung hòa giữa nét đẹp phương Đông và phương Tây của cô liền thể hiện cơ trí cùng sự trưởng thành sớm, đôi mắt trong veo tinh nghịch ánh lên tia nhìn thấu hiểu thế sự, cộng thêm cái mũi xinh xắn, cánh môi phấn hồng xinh đẹp, nhìn kỹ cô, sẽ kinh ngạc phát hiện ra anh khí bất phàm trên người cô. Dưới dung nhan ngây thơ như Venus, cô trên thực tế là một thiên tài có trí tuệ vượt trội về các môn tự nhiên, điểm này, Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết đều hiểu rõ.

Có điều, khi không làm chính sự hoặc ở trước mặt bọn họ, cô đều thả lỏng bản thân, phù hợp với vẻ đáng yêu của cô bé mười tám tuổi.

“Em biết rõ sĩ khí của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến ý nguyện tới cửa của khách. Nhìn xem, liên tục ba ngày nay ngay cả cái bóng không có, tình hình này từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua.” Huyễn Dạ Thần Hành vào câu lạc bộ linh lực nhiều năm như vậy, cũng không biết ngay cả “bán hy vọng” cũng có mùa ế hàng.

“Đó là do người hiện đại đã từ bỏ hy vọng, thật đáng buồn.” Tước Lợi Nhi một tay chống cằm, khuôn mặt tươi cười bình thường hoạt bát linh động giờ phút này ngay cả mày cũng lười nhăn. Thiếu người bạn Lãnh Quan kỳ thật cũng không phải chuyện quá mức khổ sở, chỉ là cô không thể nào tin được Lãnh Quan lại chọn tình yêu, không cần tình bạn! Ô…… Tình bạn giữa con gái không chịu nổi khảo nghiệm như vậy sao?

“Chúng ta đây không phải sắp thất nghiệp? Em làm ơn đi, Lãnh Quan tìm được hạnh phúc của mình, em nên vui mừng thay cô ấy mới đúng, sao dáng vẻ lại giống như lo tang ma cho người thân vậy?” Lôi Xiết vẫn ngồi một mình bên cạnh cũng nhìn không quen vẻ uể oải của