
háng
nghị, đại môn đột nhiên bị người mãnh lực mở ra, một viên tròn vo bánh
nếp chạy vào, cao hứng giơ cao túi plastic.
“Dương Mị Mị, ngươi xem ta mua cái gì trở lại… Nha? Lăng bá bá?” Hạ Dư
Đồng đột ngột ngừng khoe, lập tức hưng phấn vọt tới trước mặt Lăng Vân
đã lâu không gặp, mặt cười toe. “Lăng bá bá, sao ngươi ở đây? Ta đã lâu
không gặp ngươi nha!”
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp.” Liếc thấy Hạ Dư Đồng xuất hiện ở chỗ con,
Lăng Vân cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn như cũ trầm ổn mỉm
cười. “Dư Đồng, ngươi như thế nào ở chỗ Lăng Dương?”
“Ba, việc này kể ra rất dài, đợi lát nữa ta lại chậm rãi nói cho ngươi.
Hiện tại, thỉnh đem thời gian giao cho ta!” Khóe miệng lộ ra tàn cười,
nghĩ đến nàng cùng họ Lí ăn một bữa cơm lâu như vậy, Lăng Dương tâm hoả
nổi lên, bàn tay to hướng hai má trắng béo của nàng, dùng sức nhất kháp, lôi rống lại nổi lên. “Bánh nếp, dám đi đâu đến bây giờ mới trở về?
Ngươi chết chắc rồi!”
“Oa… Ta làm sai cái gì a?”
Thoáng chốc, tiếng rít gào cùng tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, hợp
tấu ra một bản xonat thê lương bi tráng, mỗ trưởng bối nghe được say sưa trăm vị, thần sắc như có chút tìm ra hứng thú.
Giờ cơm chiều, trên bàn cơm, Lăng Vân vừa mỉm cười dùng cơm, vừa nghe
hai người trẻ tuổi chỉ trích lẫn nhau, chỉ chốc lát sau, đã hoàn toàn
hiểu Hạ Dư Đồng lần này “Ngoài ý muốn lữ trình”, đến nỗi lưu lạc đến chỗ con nhà mình.
“Vết thương trên trán khôi phục như thế nào?” Nhìn tựa như chính mình nữ nhi Hạ Dư Đồng, Lăng Vân quan tâm hỏi.
“Tốt lắm! Lăng bá bá, ngươi xem! Giờ chỉ còn một cái sẹo.” Vội vàng đẩy
ra tóc mái cho hắn xem vết sẹo nhạt màu trên trán, Hạ Dư Đồng cười meo
meo.
“Vậy là tốt rồi!” Trấn an gật đầu.
“Uy! Lão ba, ai mới là hài tử của ngươi a?” Nghe vậy, Lăng Dương vẻ mặt
không cam lòng. “Như thế nào con ngươi bị ngã thành chấn động não không
có nghe ngươi quan tâm một câu, mở miệng ngậm miệng cũng chỉ hỏi vết
thương của bánh nếp?”
“Dư Đồng bị thương là ngoài ý muốn tạo thành, ta phải nên quan tâm một
chút, về phần ngươi…” Ánh mắt ẩn hàm chế nhạo quét về phía hắn, Lăng Vân giả bộ thở dài lắc đầu. “Một đại nam nhân bị một nữ hài tỏ dáng vóc so
với chính mình nhỏ hơn lật ngã thành như vậy, ngươi còn muốn nói ra sao?
Giữa buổi trưa trời nắng chói chang, một chiếc taxi màu vàng vừa mới ngừng trước một tòa cao ốc xí nghiệp, một viên tròn tròn bánh nếp
liền động tác gọn gàng mang theo một cái bình giữ nhiệt nhỏ xuống xe.
“Cao ốc Lăng thị xí nghiệp… Chính là chỗ này!” Nheo mắt nhìn tòa cao ốc
to lớn, cửa kính thủy tinh phản xạ ánh mặt trời chói mắt, Hạ Dư Đồng thì thào lầm bầm lầu bầu, nhìn xuống đồng hồ đeo tay… Mười một giờ năm mươi phút, vừa kịp giờ. Rất tốt! Rất tốt!
Âm thầm vừa lòng gật đầu, dẫn theo bình giữ nhiệt một bước đi vào tòa
công cao ốc người đến người đi, bận rộn không thôi, nàng đầu tiên là tò
mò nhìn xung quanh trái phải từng viên chứa thoạt nhìn đều thực khôn
khéo giỏi giang, tràn ngập tự tin, lập tức rất nhanh tìm được quầy tiếp
tân.
“Xin chào, ta muốn tìm Lăng Dương.” Mặt tròn nhoẻn miệng cười, lễ phép hỏi.
“Tìm Lăng Dương tiên sinh? Tổng tài công ty?” Nhân viên tiếp tân khách khí có lễ kỳ quái ngắm nàng liếc mắt một cái.
“Phải!” Tươi cười không giảm.
“Xin hỏi ngươi có cùng Lăng tiên sinh có hẹn không?”
“Không có!”
“Kia thực thật có lỗi! Lăng tiên sinh đang cùng các quản lí các ngành mở cơm trưa hội nghị, có lẽ không có thời gian gặp ngươi…” Lập tức lễ phép mà uyển chuyển chắn trở về.
“A? Phải không?” Tao một đầu tóc ngắn, Hạ Dư Đồng lập tức triển khai nụ
cười chân thành nhất, thỉnh cầu. “Ngượng ngùng, ta chỉ là muốn đem một
thứ cho hắn, sẽ không quấy rầy hắn lâu lắm, có thể dàn xếp một chút
sao?”
“Này thôi…” Cái gọi là người không đánh khuôn mặt tươi cười, nhân viên
tiếp tân nhìn nàng cười thành khẩn như vậy, nghĩ muốn giúp nàng lại sợ
ảnh hưởng cương vị công tác, nhất thời có chút khó xử.
“Bằng không như vậy đi! Ngươi giúp ta gọi điện thoại lên hỏi một chút,
nói có người tên là Hạ Dư Đồng tìm đến hắn, hỏi hắn có đồng ý cho ta đi
lên không, có thể chứ?” Xem nhân viên tiếp tân thái độ có chút buông
lỏng, nàng cố gắng bài trừ cực hèn mọn thành khẩn tươi cười cầu nàng.
Do dự một hồi, nhân viên tiếp tân đánh không lại thế công của khuôn mặt tươi cười, rốt cục gật đầu đáp ứng.
Nhanh chóng gọi điện thoại nội bộ lên, chưa đến ba giây sau, điện thoại
nhấc lên, nàng rất nhanh hỏi: “Trần thư ký, ta ở đại sảnh quầy, có một
tiểu thư tên là Hạ Dư Đồng muốn tìm tổng tài, không biết tổng tài có
nguyện ý gặp không… Hảo! Phiền toái ngươi hỏi một chút.”
Lại đợi trong chốc lát, được đến Trần thư ký hồi báo, chỉ thấy nhân viên tiếp tân liên tục gật đầu vâng vâng, sau đó rất nhanh ngắt điện thoại.
“Có thể chứ?” Thấy thế, đang chờ ở bên Hạ Dư Đồng khẩn cấp truy vấn.
“Có thể! Tổng tài còn phân phó muốn ta tự mình lĩnh ngươi đi lên.” Vội
vàng gật đầu trả lời, nhân viên tiếp tân vội vàng dẫn nàng hướng thang
máy: Trong lòng tắc rất thắc mắc nàng cùng tổng tài có quan hệ gì?
“Cám ơn!” Không thay đổi lễ p