XtGem Forum catalog
Bảo Bối Trong Lòng Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Bảo Bối Trong Lòng Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322313

Bình chọn: 7.5.00/10/231 lượt.

cho anh ăn?” Cô buột miệng đề nghị.

Đầu bên kia điện thoại, Thiệu Kỳ Á nhịn không được nở nụ cười giảo hoạt. Cô bé đơn thuần này, hoàn toàn trúng khổ nhục kế của anh rồi!

“Thật tốt quá, cám ơn em, nhà của anh ở...” Anh giả bộ yếu ớt nói lời cảm tạ.

“Em biết, anh nhẫn nại một chút nha, em tới ngay.” Cô vừa tắt điện thoại liền vội vội vàng vàng sửa sang lại bề ngoài, hấp tấp chạy ra cửa.

Từ trước đến nay đều là anh chăm sóc cô, hiện tại anh cần cô, cô đương nhiên là không chút ngại ngần rồi!

Nghĩ đến anh đang đói bụng, thân thể lại không thoải mái, một mình cô đơn đợi ở trong phòng, trái tim cô đều khó chịu, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh, làm bạn anh.

Tính ra, Thiệu Kỳ Á cũng không phải hoàn toàn nói dối, bởi vì anh quả thực có bị cảm, chẳng qua anh chỉ lợi dụng sự thật này, phóng đại nó hơn một chút thôi.

Bị cảm làm cho anh có một chút uể oải, nhưng không nhìn thấy Bảo Đế sẽ khiến anh tâm thần không yên, bởi vậy anh mới nhất thời nảy lòng tham, dùng chút tiểu xảo dụ dỗ Bảo Đế đơn thuần đến thăm anh.

Tuy rằng đã quen biết một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Bảo Đế đến nhà anh, giả bộ bệnh thì giả bộ bệnh, dù sao cũng không thể lôi tha lôi thôi để cô thấy, bởi vậy trong lúc chờ đợi, anh vội vàng thu dọn qua căn phòng, dặn dò quản lý tòa nhà có khách đến nhà anh, sau đó tắm rửa một cái, toàn thân sạch sẽ khoan khoái đợi cô đến.

Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên, anh nhìn thời gian, mới qua 40 phút, có thể thấy được cô thật sự rất lo lắng.

Vừa mở cửa ra, thấy Bảo Đế bơ phờ mệt mỏi chạy tới, anh tâm tình tốt trêu chọc: “Nhanh như vậy? Em bay tới sao?”

“Có người gào khóc đòi ăn đương nhiên phải mau chứ! Còn không phải sợ anh đói bụng sao?” Cô bĩu môi cãi lại, lo lắng quan sát anh. “Không phải anh nói sinh bệnh sao? Làm sao lại có vẻ tinh thần sảng khoái vậy?”

“Nghe thấy em tới, bệnh của anh liền tốt hơn phân nửa rồi.” Anh nghiêng người mời cô vào cửa, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

“Thật hay giả vậy?” Cô liếc xéo anh, hoài nghi anh chỉ hù dọa cô.

“Đương nhiên là thật.” Anh đóng cửa lại, dẫn cô đi tới phòng bếp, chỉ tay vào vật chứng là túi thuốc đang đặt trên bàn ăn màu trắng. “Em xem, đây là thuốc này.”

“Đây, em mua cháo, dưa cải cùng bánh bao, ăn no còn phải uống thuốc.” Cô ở phòng bếp thu xếp đồ ăn vừa mua.

“Cửa tiệm ở gần nhà em sao?” Anh ở một bên hỗ trợ.

“Đúng vậy.” Cô nhớ rõ anh từng nói thích thức ăn ở đó.

“Em ăn rồi sao?” Anh nhìn dáng vẻ tự nhiên của cô trong phòng bếp, trong ngực chợt xông lên một cảm giác ấm áp.

“Vâng, chị hai có nấu.” Cô đem thức ăn bưng đến trên bàn ăn.

“Vậy anh ăn đây.” Anh ngồi xuống sau đó, nâng đũa ăn.

Khi anh dùng cơm thì cô ngồi một bên, ánh mắt liền lang thang khắp nơi nhìn đông nhìn tây, đối với không gian rộng lớn này cảm thấy líu lưỡi không nói nên lời.

“Một mình anh ở chỗ lớn như vậy sao?”

“Đúng vậy, rất cô đơn.” Anh biết cô mềm lòng, thuận miệng nói. “Cho nên có rảnh em có thể thường tới nhà của anh chơi.”

“Nhà anh có cái gì vui để chơi!” Cô kêu to một tiếng, tiếp tục đi tới phòng khách.

“Nhà anh có rạp hát gia đình, xem phim nghe nhạc rất hay nha; còn có máy chơi game có thể chơi, dụng cụ tập thể hình... dù cho không có gì chơi, cũng có thể đến làm bạn với anh.” Anh vừa ăn vừa nói, dung túng cho cô tùy ý tiến vào lãnh địa của anh, trao cho cô đặc quyền trước nay chưa từng có. “Em cứ xem đây như nhà mình không cần khách khí.”

Không hiểu là do ban ngày khó chịu ăn được ít, cho nên hiện tại đói bụng, hay bởi vì đây là bữa tối cô mua đến, giờ phút này anh ăn thực ngon miệng, chỉ là cháo trắng đơn giản thêm hai món rau cùng bánh bao, anh đã cảm thấy như món ngon đặc biệt, hai ba miếng liền ăn sạch.

Dọn dẹp qua loa chén bát trên bàn, anh đặc biệt cầm hai chai nước trái cây đi tới, tìm được cô ở phòng sách.

“Này, uống nước trái cây đi.” Anh mở ra nắp chai, đưa cho người đang xem sách trên giá.

“Cám ơn.” Cô ngồi dựa vào mép bàn gỗ, vừa uống vừa ngửa đầu nhìn về phía giá sách trước mặt. “Những cuốn sách này anh đều xem qua rồi sao?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh lấy sách làm vật trang trí à?” Anh cười nhìn vẻ mặt không tin của cô.

“Không phải chứ, em thấy có rất nhiều loại sách, toàn là tiếng Anh nữa, sách về quản trị kinh doanh, tạp chí thời trang... Còn có niên giám sản phẩm Alston!” Cô tùy ý nhìn qua, bỗng nhiên giống như phát hiện châu lục mới, ánh mắt sáng lên, âm lượng cũng tăng cao. “Em muốn xem, cho em mượn, cho em mượn!”

“Được... Muốn cái gì cứ việc lấy, không lấy tiền thuê sách của em.” Lời nói của anh mang theo sự yêu chiều, cúi người xuống lấy ra niêm giám thật dày đưa cho cô.

“A...” Cô vốn muốn vươn tay ra nhận lấy lại bất chợt kêu lên, nước trái cây đang cầm trong tay bị đổ lên người. “Xong đời!”

Thiệu Kỳ Á xoay người nhìn lại, lập tức phản ứng. “Không sao, em đừng di chuyển, anh đi lấy khăn lau.”

Dụ Bảo Đế ảo não ngồi yên ở trên bàn, nhìn tai hoạ mình gây ra. May mắn còn chưa có làm bẩn sách... Ai, thật sự là sơ suất cẩu thả!

“Đây, mau lau đi.” Thiệu Kỳ Á cầm khăn lông quay lại, vốn phản ứng trực tiếp muốn th