
bắt mình chịu trách nhiệm là gì.
“Đúng thế, nếu cô không chịu trách nhiệm, tôi sẽ kiện cô ra tòa.”
Mặt Tú Linh trắng bệch, khuôn mặt nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi, “Từ…từ đã, từ
khi nào tôi phải chịu trách nhiệm với anh, hơn…hơn nữa chuyện xảy ra từ
lúc tôi ngủ đến giờ, tôi không nhớ gì cả.”
“Cô định trốn tội ?” Vũ Gia Minh nguy hiểm nhìn Tú Linh, khuôn mặt hắn dí sát vào khuôn mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của Tú Linh.
“Không…không phải, mà là tôi không nhớ được gì cả.” Tú Linh nuốt nước
bọt, cổ họng khô khốc, đầu lầm rầm niệm chú cho mình nhanh chóng biến
mất, hay đây chỉ là một cơn ác mộng không có thật.
“Chẳng phải cô đã nhìn thấy bằng chứng rồi còn gì ?”
“Cái…cái này…” Tú Linh sợ hãi, ngôn từ lộn xộn, không biết phải phản biện như thế nào để chứng minh mình hoàn toàn trong sạch.
“Nếu cô không chịu bồi thường và chịu trách nhiệm, tôi sẽ đến nói chuyện với hiệu trưởng trường đại học nơi cô đang học, chưa hết tôi còn tìm
gặp chị gái cô, bạn bè cô để nói cho họ biết những gì mà cô đã gây ra
cho tôi.”
“Không được !” Tú Linh vội vã ngắt lời Vũ Gia Minh, thanh âm nhỏ xíu, “Anh…anh muốn tôi phải bồi thường thế nào ?”
Dù bên trong đang khoái trá muốn cười to, nhưng bên ngoài Vũ Gia Minh
vẫn nghiêm giọng bảo Tú Linh, “Cô có biết là vì lòng tốt muốn cô được
ngủ ngon giấc, nên tôi đã mang cô về nhà tôi không, tôi tưởng cô là một
cô gái hiền lành nên mới không phòng bị gì, thật không ngờ trông cô nhỏ
bé nhưng lại có sức mạnh lớn như thế, chẳng những cô lột áo của tôi, hôn tôi, cô còn để lại hàng loạt dấu vết trên thân thể tôi, cũng may vật
lộn một lúc cô lăn ra ngủ say, nên chúng ta mới không đi quá xa, nếu
không tôi đã gọi cảnh sát gô cổ cô vào đồn rồi. ” Càng nói Vũ Gia Minh
càng kích động, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đáng thương và ủy khuất vì bị Tú Linh cường bạo, “Ban đầu khi xảy ra chuyện, tôi đã muốn tống cô vào tù, nhưng nghĩ kĩ lại cô chỉ mới xâm phạm một nửa thân thể tôi thôi, nên
tôi tạm thời bỏ qua việc kiện cáo cô, nhưng bù lại cô phải bồi thường về mặt giá trị vật chất và tinh thần cho tôi.”
Tú Linh nghe như sét đánh ngang tai, tự xét bản thân thấy không thể so
sánh được với Vũ Gia Minh về cả tài lẫn sắc, hơn nữa hắn đường đường là
Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị giàu có, thì quan tâm làm gì đến một cô
gái không có gì, gia cảnh tầm thường, chỉ duy nhất có được một khuôn mặt dễ thương và khả ái.
Càng nghiền ngẫm, Tú Linh thấy chuyện hắn tính kế để đưa mình vào bẫy là hoàn toàn không có khả năng, mà quên mất rằng Vũ Gia Minh là một tên ác ma, chuyên tìm cách chọc phá người khác, một khi đã lọt vào tầm ngắm
của hắn, thì dù có muốn chạy cũng không thoát.
“Thế nào, cô đồng ý với cách giải quyết của tôi chứ ?” Vũ Gia Minh cố ý
hạ thấp giọng, giống như là bất đắc dĩ mới phải làm thế, và giả vờ là
mình có lòng tốt không muốn Tú Linh vướng vào vòng lao lý.
“Tôi…tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền ?” Tú Linh kêu khổ, thân thể
lạnh băng, tất cả chi phí sinh hoạt một phần do chị gái cho tiền, một
phần do bố mẹ gửi lên, còn đâu do bản thân đi làm thêm, nếu Vũ Gia Minh
bắt phải trả một số tiền lớn, thì lấy đâu mà đền.
Liếc mắt nhìn Tú Linh, nụ cười thâm hiểm trên khóe môi Vũ Gia Minh càng
lúc càng sâu, “Cô có biết ngoài làm Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, tôi
còn là một người mẫu không ?”
“Không biết.”, Tú Linh lắc đầu như một cái máy, mặt mếu sắp khóc, “Hu hu hu ! Con phải trả hắn bao nhiêu tiền đây hả trời ? Đúng là tai bay vạ
gió !” Tú Linh than thầm.
Như không cần biết đến tâm trạng khổ sở của Tú Linh, Vũ Gia Minh tốt
bụng tính toán chi phí cho Tú Linh nghe,“Một sô diễn của tôi phải mấy
chục triệu, chưa kể tôi còn đi chạy sô mấy nơi, mấy dấu hôn ngân này ít nhất phải mấy ngày mới hết, cô nói thử xem tôi đã mất bao nhiêu tiền vì không đi diễn được, hơn nữa tôi đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn
Vũ Thị, thân thể ngàn vàng, làm sao có thể để cho người khác cường bạo
được.”
Tú Linh sợ tới mức, muốn khóc mà không khóc được, da dẻ tái nhợt như xác chết, người lạnh run.
“Tốt rồi, sau khi tính toán sơ sơ, nếu là người khác tôi vừa bắt họ phải đi tù vừa phải trả tôi mấy trăm triệu rồi, nhưng vì là cô nên tôi tính
rẻ, cô chỉ cần trả tôi ba trăm triệu coi như bù vào số tiền mà tôi kiếm
được khi đi biểu diễn thời trang trên sàn catwalk, và bù vào một phần
thiệt hại về mặt tinh thần cho tôi. Sau khi trả xong, tôi sẽ để cho cô
đi, món nợ giữa tôi và cô coi như xí xóa.”
Ba…ba trăm triệu ! Mặt Tú Linh bây giờ không phải là tái nhợt nữa, mà
màu sắc thay đổi liên tục như tắc kè hoa, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực.
“Còn nữa, tôi quên chưa nhắc cho cô biết, đừng tưởng khi nào ra khỏi đây thì cô sẽ chạy thoát, giấy tờ cá nhân của cô, tôi sẽ tạm giữ, khi nào
cô trả nợ xong cho tôi, lúc đó tôi mới hoàn trả lại cho cô.”
“Ba…ba.. trăm triệu…” Tú Linh thì thào, lặp đi lặp lại như một kẻ mất trí.
Vũ Gia Minh tự dưng thấy thương hại Tú Linh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì
bị dọa cho một trận kinh hách mà trở nên nhợt nhạt không có sức sống,
hắn không đành lòng, tuy nhiên nếu không làm thế, hắn