Disneyland 1972 Love the old s
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329683

Bình chọn: 10.00/10/968 lượt.

ại tìm Hoàng Tuấn Kiệt.

Lúc bọn chúng quay lại đúng con hẻm mà Hoàng Tuấn Kiệt trốn, thì cũng vừa may, Tuấn Kiệt đã rời khỏi đó được một lúc.

Bị một dao đâm sâu vào bụng, mất máu quá nhiều, Hoàng Tuấn Kiệt cố gắng

cắn răng nhịn đau, một tay vẫn ôm chặt lấy vết thương, tay còn lại vừa

chạy vừa cố gắng cởi áo vét.

Máu nhuộm đỏ một bên áo sơ mi, thấm ướt chiếc áo vét màu đen mặc bên

ngoài, không có gạc, Hoàng Tuấn Kiệt đành dùng tạm chiếc áo vét buộc

ngang eo để cầm máu.

Da dẻ nhợt nhạt, môi tím tái, đầu óc xây xẩm, sức chịu đựng càng lúc

càng yếu dần, bóng đêm trước mặt đang dần nuốt chửng đi sự sống của

Hoàng Tuấn Kiệt, mỗi một khắc trôi qua đi linh hồn càng dần rời xa khỏi

thể xác. Con người dù có giỏi chịu đựng và có ý chí kiên định đến đâu

cũng chỉ có giới hạn.

Công việc bề bộn, dạo này có nhiều vụ tan nạn giao thông, Bạch Thư Phàm đã

ăn ngủ ở bệnh mất nửa tháng, cuộc sống của Thư Phàm ngoài khám chữa

bệnh, và tham gia hỗ trợ các ca mổ cho giáo sư và bác sĩ trong bệnh

viện, thì không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.

Ngay từ khi còn nhỏ Thư Phàm đã muốn trở thành một bác sĩ giỏi, thích

được cầm giao mổ và nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho mọi người, quá đam mê và yêu thích công việc, nên mặc dù đã 24 tuổi, Thư Phàm vẫn chưa có một mối tình vắt vai, ngay cả bạn bè Thư Phàm cũng có rất ít.

Hơn 12 giờ đêm, hành lang bệnh viện trên lầu hai nơi diễn ra nhận bệnh

nhân vào mổ vẫn đông nghẹt người, thân nhân bệnh nhân đứng ngồi nhấp

nhổm trên những băng ghế nhựa trước cửa phòng mổ, khuôn mặt họ phảng

phất lo âu và mệt mỏi, bác sĩ và y tá cũng mệt mỏi không kém gì họ.

Giáo sư Trần tay cầm hồ sơ bệnh án, vừa đi vừa nói chuyện với hai bác sĩ ở bên cạnh. Bệnh viện vừa mới nhận một bệnh nhân nam bị tai nạn giao

thông, nên cần phải tiến hành mổ gấp.

Công tác ở bệnh viện Gia Lâm được hơn 20 năm, chủ nhiệm khoa nội, được

nhiều thế hệ học trò ngưỡng mộ, được bác sĩ và y tá ở bệnh viện yêu mến, Giáo sư Trần là một người đàn ông hơn 50 tuổi, vóc dáng trung bình,

khuôn mặt phúc hậu, trên mắt lúc nào cũng đeo một cặp kính dày cộm, da

dẻ ngăm đen, mái tóc đã điểm sương.

Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm, trong thời gian thực

tập ở bệnh viện. Ông rất mến cô học trò ham học hỏi, và hết lòng vì bệnh nhân này.

“Em về nhà nghỉ ngơi đi ! Em đã làm việc liên tục ở bệnh viện hơn nửa tháng nay rồi.”

Bạch Thư Phàm mỉm cười đáp: “Em còn chịu đựng được, hơn nữa bệnh nhân ở bệnh viện còn cần em.”

“Nghe lời thầy về nhà nghỉ ngơi đi, em đã làm hết trách nhiệm và nghĩa

vụ của mình rồi, công việc ở đây giao cho y tá và bác sĩ khác làm.”

“Em cảm ơn thầy, nhưng mà…”

Bác sĩ Trương xen vào: “Giáo sư Trần nói đúng đấy, em nên về nhà nghỉ

ngơi đi. Nhìn khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi của em kìa, nếu em không đủ

sức khỏe làm sao chăm sóc tốt cho bệnh nhân.”

Bác sĩ Trương năm nay hơn 40 tuổi, là bác sĩ cùng khoa với giáo sư Trần, trong công việc hai người là bạn tốt.

Dưới sức ép của hai người, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, miệng lúc nào cũng ngáp ngủ, cuối cùng Thư Phàm đành phải nhượng bộ.

Một giờ kém năm phút, Thư Phàm lái xe máy về nhà.

Thư Phàm sống một mình trong một căn hộ cho thuê, gần vùng ngoại ô của

thành phố, nơi đó khá yên tĩnh và vẫn còn giữ được vẻ hoang sơ của một

vùng nông thôn. Với mức lương khá cao, Thư Phàm đủ sức thuê một căn hộ

hơn một triệu một tháng, nhưng vốn là người không thích ồn ào náo nhiệt, thích yên tĩnh một mình và thích mày mò nghiên cứu chế tạo thuốc, Thư

Phàm đã chọn một nơi cách xa bệnh viện Gia Lâm hơn sáu cây số, và mất

hơn 20 phút đi xe máy.

Về đến nhà, Thư Phàm tắt máy, màn đêm yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe thấy có tiếng gió thổi, tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió, hương thơm ngát

của mấy chậu hoa đặt trước sân nhà, và tiếng côn trùng kêu trong vườn.

Căn nhà mà Thư Phàm thuê thuộc kiểu căn nhà cấp bốn, có từ lâu đời,

quanh vườn ngoài đặt mấy chậu cây cảnh, còn có chuối, bưởi, xoài,

nhãn,….., hàng xóm xung quanh giờ này đều đã ngủ cả.

Thư Phàm giật mình nhìn một người đàn ông đang nằm sõng soài trước cổng nhà.

Nhờ ánh sáng đèn xe máy, Thư Phàm nhìn rõ anh ta đang mặc một chiếc quần tây đen, một bên áo sơ mi nhuộm đỏ máu, chiếc áo vét màu đen buộc ngang eo, nửa bên mặt bị mái tóc ướt nhẹp mồ hôi và sương đêm che khuất.

Trái tim Thư Phàm trùng xuống, cơn mệt mỏi và buồn ngủ đang hành hạ thể

xác, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn cứu người, hay có liên quan gì đến ân oán chém giết của bọn xã hội đen.

Thư Phàm rất chán ghét bọn xã hội đen, chán ghét những kẻ sống ngoài

vòng pháp luật, và không coi trọng tính mạng của con người, nếu có thể

cô muốn mặc kệ chuyện sống chết của người đàn ông bị thương trầm trọng

kia, nhưng lương tâm của một bác sĩ, của một con người không cho phép cô làm thế.

Thở hắt ra một hơi thật dài, dựng chân chống xe, Thư Phàm bước lại gần người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên nền gạch lạnh lẽo.

“Này anh ! Này !” Thư Phàm gọi nhỏ, tay dừng lại giữa khoảng không. Thư

Phàm đang phân vân không biết mình có nên chạm vào