
anh vẫn mỉm cười nhìn tôi, nụ cười xanh xao, “có phải … chỉ khi anh chết đi, em mới chịu dang tay ra ôm lấy anh không?”
“Đừng… nói nữa, xin anh đừng nói nữa…”, tôi vừa khóc vừa lấy ra một chiếc khăn tay lau máu trên mặt anh, thế nhưng máu vẫn ồ ạt tuôn ra, tôi càng lau máu ra càng nhiều…
“Đằng Nhi, đừng đi, hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, một lòng một dạ chơi với anh… rồi chúng ta… sẽ cùng đi tìm Bối Nhi!”, anh từ từ tóm chặt lấy cổ áo của tôi, như cầu xin, như van nài. Trong đôi mắt kiêu ngạo kia, giờ chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn, yếu ớt…
“Anh đừng nói nữa! Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, anh đứng ở trên cao, em quỳ gối dưới thấp… từ nhỏ đến lớn, anh đều có hào quang bao quanh. Cái anh cần là những đóa hoa tươi, còn em, chỉ là một cây dây leo không thể ra hoa! Chỉ mọc toàn lá xanh! Rất nhiều lần em muốn tặng cho anh một cái chồi non vừa mới cắt lúc ban mai còn đọng lại sương mù trên cây lá, nhưng cái mà anh cần là những bông hoa tươi… nhìn thấy chúng, anh sẽ mỉm cười, đôi mắt cong lên như hình trăng khuyết, trông rất đẹp, còn đẹp hơn cả hoa nữa... còn em, cái mà em có chỉ là những chiếc lá xanh bình thường, không thể mang đến cho thế giới của anh sự rực rỡ, và hương thơm phảng phất. Vì vậy em luôn đứng phía sau anh, âm thầm tự nhắc nhở mình: An Thanh Đằng, hãy cất những chiếc lá khô trong tay mày đi! Mày không được tùy tiện…”
“Đằng Nhi…”, anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, sau đó, gắng gượng nở nụ cười với tôi: “Anh yêu em… vẫn luôn yêu em. Chỉ có điều em không biết mà thôi…”
“Không, anh nói dối! Anh là đồ xấu xa, đến lúc này mà còn nói dối em!”, tôi khóc không thành tiếng, ra sức lắc đầu phủ nhận. Sớm không nói, sao lại nói đúng lúc này! Cái tên chết tiệt này, chẳng qua là muốn làm cho mình phải ân hận cả đời đây mà!
“Anh yêu em… thề có Chúa!”
“Hơ!”, đôi mắt tôi mở to như muốn hiểu rõ những điều anh nói. Nhưng cái mà tôi nhìn thấy chỉ là nụ cười ngày càng xanh xao của anh và đôi hàng mi đang từ từ cụp xuống.
“Nhưng mà, người em thích là Y Tùng Lạc… Mười năm không gặp, cuối cùng em vẫn lại lạc trong nụ cười chói lóa của cậu ta… cho dù anh có cố gắng thế nào, cũng không thể chạm vào cái bóng của em…”, những ngón tay thon dài của anh chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm vào mặt tôi, nhưng cuối cùng vẫn không đủ sức với tới…
“Thất Thất! Anh đừng chết! Anh không thể chết…”, tôi vừa gào khóc, van xin mọi người hãy gọi xe cấp cứu, vừa lo lắng ôm chặt lấy anh, tôi sợ rằng nếu thả lỏng tay ra, cơ thể anh sẽ tan biến ngay lập tức trong vòng tay tôi.
“Thất Thất, anh có biết không? Bao nhiêu năm như vậy, nếu như em không làm tín đồ của Lạc Lạc, em sẽ lạc mất phương hướng trong những câu chuyện cổ tích do anh viết ra… em sẽ cho rằng bản thân em đang yêu anh… Mà tất cả những điều đó, thật sự rất đáng sợ!”
Trong nghĩa trang của nhà họ Hạ, một bầu không khí bi thương và trang nghiêm bao phủ.
Lễ mai táng được tiến hành chậm rãi trong sự đau thương của mọi người. Hơn một trăm vòng hoa được đặt ở hai bên bia mộ. Hoa hồng trắng, hoa lan, bách hợp… hiện ra càng thê lương trong dòng người đen kịt.
Mẹ của Hạ Thất Lăng đứng đầu tiên trong dòng người mặc đồ đen, vẫn rất đoan trang và cao quý, nhưng bóng dáng của bà đã gầy hơn trước rất nhiều. Trong thời gian tang lễ diễn ra, nhiều lần bà suýt ngất xỉu vì quá đau lòng.
Tôi đeo kính đen, mặc một bộ quần áo đen, lặng lẽ đứng dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, âm thầm quan sát mọi thứ trước mắt, không hề cất tiếng, cũng không hề rơi nước mắt.
Cho đến khi đám đông ra về hết, tôi mới cầm bó hoa cúc trắng từ từ cúi xuống trước nấm mộ, cắm chúng lên đó.
Hãy đặt chân lên con đường dẫn tới thiên đường, đừng nhớ nhung đến chúng tôi nữa!
Tất cả ân oán, tất cả bất hạnh, đều chấm dứt với sự nhắm mắt xuôi tay của bà. Lịch sử chứa đầy máu và nước mắt của nhà họ An chúng tôi, cũng chấm dứt tại đây.
Xin hãy yên nghỉ thanh thản…
Hồi kết
Mùa hạ, tại bệnh viện.
Giờ đây mẹ của Hạ Thất Lăng chẳng còn tâm trí nào mà lo cho việc kinh doanh của gia tộc nữa. Ngày nào bà cũng ở trong bệnh viện, bởi vì, cậu con trai bảo bối vừa được cấp cứu hơn một ngày một đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại được. Mạng sống của cậu con trai suýt nữa thì mất đi nhưng may thay giữ lại được, đương nhiên bà ấy càng phải dốc sức yêu thương anh ấy hơn.
Vài ngày trước, sự ra đi của lão phu nhân đã khiến cho bà đau đớn khôn xiết, nay lại phải chăm sóc, lo lắng cho cậu con trai vừa mới từ quỷ môn quan trở về khiến cho bà già đi nhiều tuổi, mái tóc trên đầu đã xuất hiện những sợi bạc.
Lão phu nhân mặc bộ quần áo màu trắng, nằm trong biển hoa tử la lan và thanh thản ra đi. Bởi vì cụ ông từng nói, như vậy Diệc Hân sẽ giống như một nàng tiên giữa những khóm hoa, trong trắng không tì vết, không nhiễm bụi trần, là vẻ đẹp vĩnh hằng trong lòng cụ.
Còn chú Minh, đã đến bên nghĩa trang làm người trông coi nghĩa trang. Ông ấy là một đứa trẻ cô đơn do lão phu nhân nhận về nuôi, kể từ khi bước chân vào nhà họ Hạ, ông ấy luôn bảo vệ lão phu nhân. Vì vậy khi lão phu nhân chết đi, ông ở bên cạnh, làm