Pair of Vintage Old School Fru
Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323955

Bình chọn: 8.5.00/10/395 lượt.

gái luôn cho mình là đúng như vậy thật không đáng!

Xinh đẹp như vậy mà nói năng lại độc ác không tưởng tượng nổi! Đúng là chỉ được mỗi lớp vỏ bọc bên ngoài!

“Sao, không dám mở miệng nói chuyện với tôi à? Biết ngay mà, cô đã dùng cái thái độ im lìm ấy để quyến rũ Thất Lăng, đúng là đồ mặt dày!”, tôi không thèm đếm xỉa đến cô ta, vậy mà cô ta vẫn không chịu buông tha, vẫn ra sức mà chửi bới.

“Đồ mặt dày! Chẳng khác gì bà mẹ đã chết của cô, sinh ra trên đời chỉ có biết quyến rũ đàn ông mà thôi!”

Nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức quay người lại, tiến đến trước mặt cô ta và cho cô ta hai cái bạt tai như trời giáng: “Cô có thể sỉ nhục tôi nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục mẹ tôi! Tuyệt đối không thể!”, tôi nhìn cô ta, ánh mắt giận dữ.

Mẹ tôi là người mẹ vĩ đại nhất trên đời này! Bà chờ đợi tình yêu, rơi nước mắt vì tình yêu và chết cho tình yêu… giống như nàng tiên cá dưới biển sâu, cả cuộc đời chỉ mải mê thêu dệt ra câu chuyện cổ tích tuyệt vọng và bi thương ấy. Tôi không cho phép bất kì ai được sỉ nhục tâm hồn cao quý của bà! Bất kì ai cũng không được phép!

Liêu Vi Nhi lấy tay ôm mặt, đôi mắt đỏ vằn vì tức giận, lóng ngóng không biết làm thế nào. Rõ ràng cô ta đang bối rối vì trước nay chưa từng nhìn thấy tôi tức giận đến vậy.

Cô ta trợn mắt, nghiến chặt răng, dường như đang định há miệng chửi mắng tôi. Nhưng đột nhiên ánh mắt như trùng xuống, đáng thương như một đứa trẻ bị người ta bắt nạt, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Điệu bộ đáng thương khiến cho tôi động lòng trắc ẩn.

“Xin lỗi, tôi không cố ý… mặc dù nói như vậy sẽ khiến cho cô rất đau lòng, nhưng tôi không thể không nói. Thất Lăng anh ấy xưa nay chưa từng yêu cô, sao cô cứ cố ý bám lấy anh ấy thế? Người mà anh ấy thích là tôi! Vì vậy xin cô hãy buông tay ra đi! Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người? Tiếp tục đeo bám sẽ khiến cho cô càng đau khổ thêm thôi!”

Cái gì? Cô ta đang nói cái quái quỷ gì thế nhỉ? Rõ là kì quặc! Dường như có gì đó bất ổn… tôi đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Liêu Vi Nhi, chầm chậm quay đầu lại. Sau đó, cái mà tôi chạm phải… là ánh mắt kiêu ngạo và sắc lạnh.

Là mẹ của Hạ Thất Lăng! Lúc này, bà ta đang ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng màu đen, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tôi qua cửa kính ô tô.

Liêu Vi Nhi quả là một cô gái ghê gớm! Sau khi bị Hạ Thất Lăng làm cho tổn thương, cô ta đã nghĩ ra ý tưởng sử dụng con át chủ bài, tức là mẹ của Hạ Thất Lăng để xoay chuyển tình thế.

Bị Liêu Vi Nhi giăng bẫy, tôi không biết nói gì, chỉ cúi đầu chờ đợi những lời sỉ nhục và mắng chửi chuẩn bị giáng xuống.

Thế nhưng, mẹ của Hạ Thất Lăng không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn tôi hồi lâu, sau đó nói: “Vi Nhi, lên xe đi cháu!”

Liêu Vi Nhi lườm tôi một cái, sau đó lên xe, tay vẫn bưng mặt ra vẻ đáng thương lắm. Hừ, thật là biết giả vờ!

Tôi nheo mắt nhìn theo bóng dáng của chiếc xe hơi đang khuất dần.

Mẹ ơi, con mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi lắm rồi…

Sau một ngày lang thang ở trên đường, tôi lê tấm thân mệt mỏi, đau nhức về nhà.

Hạ Thất Lăng không có ở nhà, không biết có phải anh ta đã đi ăn tiệc với bố con Liêu Vi Nhi rồi hay là đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Ai dà, nghĩ nhiều thế để làm gì? Anh ta sống chết có liên quan gì đến mình? Dù sao thì tôi cũng sẽ phải là người tan biến hoàn toàn trong cuộc đời của anh ta.

Trở về phòng, tôi nằm bò ra bàn, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm, nghĩ ngợi rất nhiều chuyện: về thời thơ ấu tươi đẹp của tôi, về cây ngô đồng mà chúng tôi đi qua mỗi lần đi theo anh ta, về cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ mà chúng tôi đã đạp xe qua…

Ánh mặt trời năm đó, thật rạng rỡ.

Thế nhưng, hai chúng tôi đã xa cách lắm rồi, không thể nào quay lại với quá khứ được nữa.

“Thanh Đằng, phu nhân về rồi, còn dẫn theo khách quý nữa, mau ra ngoài làm việc đi!”, thím Lan vội vã chạy vào phòng gọi tôi.

“Vâng ạ, cháu ra ngay đây!”, tôi chỉnh lại quần áo rồi vội vã chạy ra.

Ra đến bên ngoài, tôi mới phát hiện ra “khách quý” không ai khác chính là Liêu Vi Nhi! Ăn một bữa cơm còn chưa đủ, lại còn muốn đến nhà người ta tiếp tục bồi dưỡng tình cảm hay sao? Hừ!

“Thím Lan, Lăng Nhi có ở trên lầu không?”, mẹ của Hạ Thất Lăng đặt túi sách ở trên ghế sô pha và lên tiếng hỏi thím Lan.

“À, thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại ạ!”, thím Lan đáp.

Ra ngoài từ sớm? Điều đó cho thấy anh ta đã không đi dự tiệc! Đột nhiên một niềm vui nho nhỏ như dâng lên trong lòng tôi, tôi làm sao thế nhỉ? Có thể là do nghĩ tới sự thất vọng trên khuôn mặt của Liêu Vi Nhi đã khiến cho tôi vui như vậy! Hừ, nhất định là như vậy rồi!

Mẹ của Hạ Thất Lăng khẽ gật đầu rồi quay sang hỏi Liêu Vi Nhi: “Cháu muốn uống gì? Cà phê nhé!”

“Vâng ạ!”, Liêu Vi Nhi gật đầu, sau đó cười xảo quyệt: “Cháu muốn uống Blue Mountain, đó là loại cháu vẫn thường uống!”

Mẹ của Hạ Thất Lăng nhìn Liêu Vi Nhi hồi lâu rồi nói: “Không tồi, có khẩu vị đấy! Quả là xứng danh công chúa của tập đoàn tài chính! Nhà ta mới mang từ Mỹ về loại Blue Mountain nguyên chất, cháu uống thử xem?”

“Vâng ạ… cảm ơn dì! Cháu biết chắc chắn nhà dì sẽ có loại cà phê cao cấ