Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324083

Bình chọn: 9.5.00/10/408 lượt.

ến 25 mét đua cuối, đột nhiên có một chiếc xe hơi lái đi, khiến cho Hạ Thất Lăng bắt buộc phải bóp phanh gấp. Nhân cơ hội đó, tên thủ lĩnh đã phóng vọt lên trước, vượt qua anh.

Đúng vào khoảnh khắc sinh tử ấy, Hạ Thất Lăng đành giở chiêu bài cuối cùng. Anh lùi xe tít lại phía sau, rồi đạp cần số, bay vọt về phía đích.

Tôi bịt chặt mắt lại không dám nhìn cảnh tượng ấy. Tôi không biết liệu Hạ Thất Lăng có thể thay đổi cục diện, có thể bay đến đích mà không bị ngã không…

Mãi cho đến khi giọng nói của Hạ Thất Lăng vang lên: “Này, nhìn đi, bánh xe trước của tôi chạm đến đích trước anh nhé!”

Lúc ấy, tôi mới biết rằng chúng tôi mới chiến thắng.

“Chúc mừng, cậu đã chiến thắng!”, người đàn ông đó tháo mũ bảo hiểm ra, “Cậu là đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy!”

“Thất Thất, anh không sao chứ?”, tôi lao đến trước mặt Hạ Thất Lăng, vội vã hỏi.

“Không sao!”, anh mỉm cười nhìn tôi: “Lẽ nào em quên rồi? Thất Thất của em là dũng mãnh nhất!”

Tôi gật gật đầu, nụ cười hân hoan trên môi. Thế nhưng vừa chạm phải ánh mắt kiêu ngạo của anh, nụ cười của tôi từ từ thu lại. Sự dũng mãnh của anh ấy, khiến cho tôi cảm thấy hân hoan, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết được chỉ một giây sau thôi Hạ Thất Lăng dũng mãnh ấy có thể hủy hoại cái gì? Còn tôi, trong tay còn có thứ gì để cho anh hủy hoại?

“Chịu đánh cược thì phải chịu thua, các người đi đi!”, tên thủ lĩnh nói với chúng tôi.

“Đại ca, chúng ta không thể thả bọn chúng ra! Như vậy sau này chúng ta làm sao làm ăn ở đây được nữa?”, đám đàn em phía sau nghiến răng tức tối, không muốn thả chúng tôi đi.

“Đừng nói nữa! Làm người phải giữ chữ tín!”, tên thủ lĩnh khoát tay ra lệnh cho đám đàn em. Thủ lĩnh đúng là thủ lĩnh, rất có phong thái của kẻ cầm đầu.

***

Rút ra bài học lần trước, tối đến tôi không cùng Hạ Thất Lăng ra ngoài nữa, chuyện của anh ta tôi cũng không hỏi nhiều. Tuy nhiên, ở trong căn phòng không có anh, tôi thấy thật trống trải, không có cảm giác an toàn. Vì vậy tôi cứ ngồi ngây ra ở bên cửa sổ, chờ đợi anh quay về.

“Hóa ra anh ở đây à? Làm bọn em tìm hết hơi!”, khó khăn lắm mới chờ được đến khi Hạ Thất Lăng xuất hiện ở cửa hiệu xa xa, nào ngờ bỗng nhiên có một đám con gái từ đâu lao ra, vây chặt lấy anh. Đám con gái ấy đâu có khoảng bốn, năm người, ai nấy ăn mặc, chải chuốt rất cầu kì, nhìn có vẻ là người của vùng này. Tôi đứng ngây người ở trên cửa sổ tầng hai, nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ ở bên dưới.

“Tìm tôi có việc gì không?”, khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười kiêu ngạo, anh chậm rãi hỏi.

“Anh có biết không? Bọn em tìm anh vất vả lắm đấy!”, bọn họ dồn Hạ Thất Lăng vào tường, có người nâng cằm anh lên, nhìn chăm chăm vào mặt anh. Có người đưa tay sờ soạng cơ thể anh. Một cô gái tóc uốn xoăn đứng phía trước lấy tay miết lên má và cằm anh.

“Hàng cao cấp đấy! Quả không hổ danh là người đàn ông đã lọt vào mắt xanh của chị cả!”

“Đúng thế! Chị cả chúng tôi sau khi gặp anh suốt ngày cơm nước chẳng màng, đêm ngày nhớ nhung!”

Đám con gái ấy dứt lời liền đưa mắt nhìn cô gái tóc uốn xoăn kia, rồi đồng loạt cười ầm lên. Xem ra cô gái tóc xoăn chính là người chị cả mà họ nói đến.

“Thế nào? Thế thì tội của tôi lớn lắm đấy nhỉ!”, anh nhìn bọn họ, nụ cười kiêu ngạo.

“Chứ còn sao, anh có biết phải làm thế nào để giải quyết nỗi nhớ của chị cả chúng tôi chưa?”, đám con gái ấy kiên tục hò reo. Bất đắc dĩ, cô gái tóc xoăn liền lừ mắt ra hiệu cho bọn họ im lặng.

Hạ Thất Lăng đưa mắt nhìn một lượt rồi bước lên phía trước, ghé vào tai cô gái tóc xoăn thì thầm: “Để cảm ơn sự yêu mến của em, anh sẽ tạm gác mọi công việc! Đêm nay… sẽ phục vụ em chu đáo!”

Lúc ấy, cô gái tóc xoăn tỏ ra ngại ngùng, nhưng lập tức lấy lại sự bình tĩnh, xua tay cho đám đàn em phía sau giải tán.

Sau khi bọn họ bỏ đi, cô gái tóc xoăn dẫn Hạ Thất Lăng đến gần một chiếc xe hơi ở gần nhà nghỉ. Tiếp đó, cả chiếc xe hơi bắt đầu lắc lư…

Thế giới của tôi như tối sầm lại. Ở cái góc đường tối tăm kia, có hai ngọn đuốc đang bùng cháy, cháy rất dữ dội, cháy hết mình.

Tại sao anh đi đến đâu là ở đó ong bướm vây quanh? Tại sao anh đi đến đâu cũng có người đẹp theo bám? Tại sao anh đi đến đâu cũng có thể trắng trợn trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tôi như vậy? Hạ Thất Lăng ơi là Hạ Thất Lăng, anh đúng là một mầm họa trong nhân gian…

“An Thanh Đằng, anh về rồi đây! Này, làm gì mà không bật đèn lên thế?”, Hạ Thất Lăng vừa bước vào cửa đã lớn tiếng chất vấn: “Trong phòng tối om om, em ngồi lù lù ở đấy để dọa cho người khác sợ chết khiếp à?”, sau khi bật hết đèn trong phòng, nhìn thấy tôi ngồi ngây ở trên giường, anh ta lại lớn tiếng quát mắng.

“Đâu có, em bắt buộc phải học cách một mình mò mẫm, sau này khi không có anh cũng sẽ không bị ngã thê thảm nữa! Chẳng phải thế sao?”, tôi mỉm cười, chớp mắt nhìn anh ta.

“An Thanh Đằng, em sao vậy? Không phải là đói quá đấy chứ?”, Hạ Thất Lăng đến bên cạnh, đặt tay lên trán tôi.

Tôi mím chặt môi, lắc đầu với anh ta: “Em rất khỏe! Chỉ hơi buồn ngủ thôi! Em đi ngủ trước! Chúc ngủ ngon!’

“Này, đừng ngủ vội! Dậy đi!”, tôi vừa nằm xuống anh ta đã lôi


XtGem Forum catalog