Polly po-cket
Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 9.00/10/414 lượt.

ệt đẹp nhất trong trường.

Nếu như không phải mỗi lần đi ngang qua tôi đều thích đứng lại ngắm nhìn những bông hoa trà thì chắc chắn không thể phát hiện được có một người đang nằm phía sau những lùm hoa tươi tốt kia.

“Hey…”, tôi chạy qua, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.

Nghe thấy có tiếng gọi, Y Tùng Lạc lười biếng mở to đôi mắt, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của anh, thanh tú và xinh đẹp như những bông hoa trà trắng tinh khôi kia.

“Sao em lại ở đây?”, Y Tùng Lạc ngồi dậy, vươn vai.

“Em… em hôm nay có làm hai phần cơn trưa, vì vậy mang tới đây…”, tôi cúi đầu, lí nhí nói.

“Em đang nịnh nọt anh phải không?”, Y Tùng Lạc nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Mặt tôi đỏ lựng lên vì bối rối và xấu hổ. Tôi cảm thấy trước mặt anh ấy, bản thân tôi luôn bị nhìn thấu tim gan.

“Quả nhiên, để có thể rời xa nhà họ Hạ, em có thể từ bỏ lòng tự tôn, không từ mọi thủ đoạn!”, Y Tùng Lạc nhíu mày, khinh bỉ nói.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống, tốt nhất là chết ngạt luôn ở trong đó để mãi mãi không nhìn thấy mặt trời.

“Anh vẫn luôn đối xử như vậy với những người thật lòng với mình sao?”, tôi nén chặt nước mắt trong lòng, ngây ngô nhìn anh, “Anh không cảm kích khi người khác dậy từ sáng sớm để chuẩn bị những thứ này cho anh thì thôi, xin anh đừng nói những lời ác ý đối với tấm lòng tốt của người ta!”

"Đây là… em dậy từ sớm để làm sao?”, Y Tung Lạc nhìn tôi dò hỏi, khuôn mặt như ánh lên sự kinh ngạc và vui mừng.

Hai hàng mi cụp xuống, tôi khẽ gật đầu.

“Thế… thế đó là món gì vậy?”, khuôn mặt u ám kia bỗng dần dần tươi sáng hơn, mặc dù anh vẫn đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn phía xa xăm, nhưng đầu óc của anh dường như vẫn quanh quẩn quanh hộp cơm trưa tự tay tôi làm.

“Đấy là cơm cà ri?”, tôi cắn chặt môi, nhẹ nhàng trả lời Y Tùng Lạc.

“Cái gì? Cơm cà ri á?”, khuôn mặt đẹp trai tựa ánh mặt trời kia bỗng chốc trở nên không chút biểu cảm, “ An Thanh Đằng, anh sẽ không bao giờ ăn thứ mà em làm đâu!”

“Hả?”, tại sao lại như vậy, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay nữa! Cái người đang ngồi trước mặt tôi kia rốt cuộc là làm sao thế nhỉ, vừa nãy rõ ràng còn lộ rõ vẻ vui mừng, thế mà bây giờ tại sao lại…

“Anh đã từng nói rằng anh sẽ không bao giờ ăn thứ mà em nấu! Nhưng…”, ánh mắt Y Tùng Lạc đột nhiên trở nên tinh quái, anh ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “… nếu em chịu bón cho anh ăn, thì anh sẽ cân nhắc!”

Giọng nói nhẹ nhàng của anh lướt qua gò má tôi. Rồi anh nhìn thẳng vào mặt tôi, mỉm cười.

“Trời…”, tôi cảm thấy thực sự xấu hổ, vội vã cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta. Lúc này, mặt tôi đã đỏ lựng lên chẳng khác gì mông con khỉ đít đỏ.

Dưới sự thúc giục của anh ta, tôi liền mở hộp cơm ra, vừa nhìn vào hộp cơm, vừa nhìn ngó xung quanh xem có ai qua lại nhìn thấy không, cảm giác cứ như thể mình đang đi ăn trộm vậy! Thực ra, cũng có thể nói là tôi đang đi ăn trộm, bởi trong trường Yên Đằng, mỗi đứa con gái đều âm thầm tuân thủ một nguyên tắc bất thành văn, đó là: hai hotboy của trường là của chung, không ai được phép bí mật quyến rũ, nịnh nọt hoặc độc chiếm một mình! Vì vậy, xung quanh họ có biết bao nhiêu cô gái hung hăng như lang sói nhưng nào có ai dám xông vào vồ lấy họ cho riêng mình đâu? Trong khi đó, với tình trạng hiện nay của tôi, đảm bảo rằng nếu bị phát hiện, đám con gái của cả trường Yên Đằng này sẽ nhảy xổ vào ăn tươi nuốt sống tôi mất.

“Này, em làm sao thế hả?”, thấy tôi cứ ngồi ngây ra không động tĩnh gì, Y Tùng Lạc bắt đầu nổi cáu.

“Ha ha…”, tôi nhìn anh ấy cười trừ.

“A!”. Anh ta tóm chặt lấy tay tôi, đưa thìa cơm trên tay tôi vào miệng. Điều này làm tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng càng ngạc nhiên hơn là Y Tùng Lạc cứ ngậm chặt lấy cái thìa không chịu nhả ra, còn bàn tay lại nắm chặt lấy cái tay cầm thìa của tôi, và còn nháy mắt cười nữa chứ.

“Thả, thả em ra!”, tôi nhíu mày, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh. Cuối cùng, Y Tùng Lạc mỉm cười, thả tay tôi ra.

“Oa… cơm cà ri thơm quá!”, nhai miếng cơm trong miệng, anh nhìn lên bầu trời xanh ngắt, “ Khiến cho anh có cảm giác như đang ở trong tình yêu đầu…”

“Đúng vậy, quả là rất thơm! Ngay cả tôi ở đây cũng ngửi thấy mùi thơm!”, đột nhiên, một giọng nói sắc nhọn vang lên từ phía sau chúng tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện với chúng tôi, bọn họ… không phải ai khác, chính là Hạ Thất Lăng và Bối Nhi.

Hạ Thất Lăng đang ngồi uống nước ở hai cái xà ngang trên sân bóng rổ gần đó, còn Bối Nhi đang ngồi trên lan can sắt xung quanh, ngây thơ mỉm cười với tôi.

Trời đất ơi, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Chẳng nhẽ mọi việc vừa nãy họ đều nhìn thấy cả rồi?

“Chị Đằng…”, tôi còn đang ngây ngô không biết phải làm sao thì Bối Nhi đã chạy đến bên cạnh tôi, đương nhiên, phía sau còn có Hạ Thất Lăng đi theo.

Bối Nhi vừa chạy lại đã tóm lấy vạt áo đồng phục của tôi mà cười, nụ cười ngây thơ. Còn Hạ Thất Lăng thì mặt mày sa sầm, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì tôi đã sớm đến âm tào địa phủ ngồi chờ đến lượt rồi!