80s toys - Atari. I still have
Bạn Gái Ngây Thơ

Bạn Gái Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322030

Bình chọn: 7.00/10/203 lượt.

hoa khám chữa bệnh bị đùa giỡn ngu ngốc.

Đi đi lại lại bên khoa khám chữa bệnh không tìm được phòng 81/6, lại chẳng gặp một bóng người.

Tất nhiên, cái này cần bỏ qua tên sói áo trắng đó.

Nhưng mà không sao, mặc dù không biết bác sĩ sắc lang đó khoa nào nhưng ít nhất anh ta sẽ không chạy tới phòng 81/6 khoa nội trú.

Nghĩ tới đây, Đồng Vũ Thiến thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hít sâu một hơi.

Nghe mẹ nói, lão gia gia bị chứng mất trí nhớ, nếu tâm trạng không tốt thì sẽ nổi khùng, cho nên, chăm sóc một lão nhân bị mất trí nhớ phải rất kiên nhẫn mới được.

Mặc dù Đồng Vũ Thiến tốt nghiệm y tá, tâm địa thiện lương, nhưng cũng không có nghĩa cô có tư cách đảm nhiệm làm thiên sứ áo trắng.

Xác định cá tính mình mơ hồ không thích hợp trở thành y tá, sau khi tốt nghiệp, cô đã tìm một công việc hoàn toàn khác hẳn, trở thành người tự do trồng cây cối hoa cỏ.

Ngày nghỉ, cô sẽ tới chợ bày quầy, bình thường thì vùi mình ở phòng kính trồng hoa, hay tỉa cây, đúng hạn thì đi tìm các hoa giống.

Làm bạn với hoa cỏ, cuộc sống của cô trôi qua đơn giản mà hạnh phúc, cũng có thể tự nuôi sống bản thân.

Cô rất thích cuộc sống như thế, nhưng mẹ lại bởi vì thấy cô suốt ngày hoa cỏ, sợ cuối cùng sẽ không thoát khỏi vận mệnh làm bà cô.

Lại một lần nữa thở dìa, Đồng Vũ Thiến xác định tâm lí chuẩn bị đối mặt với lão nhân gia khó tính, lấy dũng khí mở cửa.

Không ngờ, cô vừa mới mở cửa phòng, đã trực tiếp đụng vào bức tường thịt dày ấm ấp, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt đi theo vào trong chóp mũi.

Cô nhíu đôi mày thanh tú, sờ sờ chóp mũi ửng đỏ, còn chưa kịp kêu đau, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến thần kinh cô nháy mắt căng thẳng.

“Tại sao lại là cô?”

Sau khi kiểm tra phòng bệnh, Ân Hạo mới đến khoa nội trú xem ông nội.

Ngoài ý muốn, vòng một vòng, lại để anh đụng phải cô gái thú vị này.

Nghe được giọng nói mang theo ý cười, Đồng Vũ Thiến ngẩng đầu, trợn to đôi mắt đẹp, đưa ngón tay thon dài kinh hãi chỉ vào mặt người đàn ông phía trước mặt.

“A~ lớn, sói háo sắc!”

Ân Hạo nheo mày rậm, ánh mắt đen láy lóe ra một tia sáng hứng thú, “Sói háo sắc?”

Giật mình vì đã tự tiện đặt cho anh ta biệt hiệu, Đồng Vũ Thiến vội che miệng, dùng sức mãnh liệt lắc đầu.

Hai cánh tay bắt chéo trước ngực, Ân Hạo tựa người vào cánh cửa, hứng thú nhìn phản ứng chột dạ của cô, cười hỏi: “Thế nào, hối hận, quyết định phụ trách tôi rồi sao?”

Nghe vậy, gương mặt Đồng Vũ Thiến đỏ bừng. “Người nào, người nào hối hận?”

Vừa nói xong, sợ anh đột nhiên nhào tới, cô lặng lẽ lùi về phía sau, đôi mắt len lén liếc nhìn phía dưới quần ăn.

Rất tốt, anh ta đã bình thường, xem ra cô cũng không phải chịu trách nhiệm giúp anh ta.

Hơn nữa, anh ta có thể đi xung quanh, chứng tỏ quần anh ta cũng không có vấn đề gì đi? Như vậy cô không cần bởi vì chuyện mình làm mà cảm thấy áy náy.

“Nếu không phải như vậy, cô đi theo sau tôi làm gì?”

“Ai đi theo sau lưng anh?” Người đàn ông này đúng là không phải chị tự kiêu bình thường. Đồng Vũ Thiến cho là không đúng bĩu môi sau đó mở miệng đuổi người, “Bác sĩ, anh kiểm tra phòng xong thì có thể đi được rồi.”

Nhớ trước đó anh ta nói phải đi kiểm tra phòng, không ngờ đi một vòng, lại để cô gặp anh ta, hôm nay cô đúng là xui xẻo tới cực điểm.

Không hề nghĩ tới cô sẽ mở miệng đuổi người, Ân Hạo nheo mày: “Đuổi tôi? Cô có biết hay không phòng bệnh này chính là tôi…”

Anh còn chưa nói hết, một gương mặt già nua ló đầu ra từ phía sau anh, cắt đứt lời.

“Hà! Cháu dâu, rốt cuộc cháu cũng tới thăm gia gia.”

“Cháu dâu?” Nhìn lão nhân mỉm cười rạng rỡ, Đồng Vũ Thiến theo trực giác nhìn xung quanh bốn phía, không hiểu ông đang gọi người nào.

Cô còn chưa biết rõ, ông lão đã đi về phía cô, kéo cô tới bên cạnh Ân Hạo.

“Ông nội biết A Hạo rất bận không có biện pháp ở bên cạnh cháu, khiến cháu rất cô đơn, nhưng cháu không cần giận nó à! Cháu không để ý tới A Hạo, ông nội bao giờ mới có chắt bế à?”

Nhìn ông, Đồng Vũ Thiến chớp mắt lại chớp mắt.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cô lại không hiểu ông nói cái gì?

Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Ân Hạo khẽ thở dài, có chút tức giận nói: “Ông nội, cháu còn chưa lấy vợ, ông tìm đâu ra cháu dâu?”

Ông nội? Ông lão trước mặt là ông nội của sói háo sắc?

Đồng Vũ Thiến kinh ngạc còn chưa kịp tiêu hóa xong, đã thấy ông giận tím mặt.

“Khốn kiếp! Con nhất định phải nói ra những lời khiến ông tức giận sao? Nếu như con dọa cháu dâu chạy mất, ông nhất định hỏi tội con!”

“Ông nội!” Ân Hạo bất đắc dĩ nhìn ông.

“Hừ!” Ông hừ lạnh một tiếng, lôi kéo “Cháu dâu” đi vào trong phòng bệnh.

Đột nhiên bị kéo đi, Đồng Vũ Thiến luống cuống, “Á, chờ chút…”

Biết ông không phải cố ý, Ân Hạo bất đắc dĩ nói: “Ông nội, người đừng náo loạn.”

Ước chừng những người già bị bệnh mất trí nhớ thường xảy ra biến chứng, ông nội chắc là có triệu chứng này.

Ông cứ khăng khăng là anh đã kết hôn, chừ việc do chức năng não bộ bị thoái hóa, cũng có thể trong tiềm thức khát vọng đứa cháu là anh sớm ngày thành gia.

Nghĩ tới điểm này, Ân Hạo không khỏi đau lòng.

Tất cả anh chị em họ, ông nội yêu anh nhất, cố tình anh lại chần chừ khô