Old school Swatch Watches
Bán Dực

Bán Dực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323971

Bình chọn: 8.5.00/10/397 lượt.

Một cô gái thời trung học viết cho tôi!”

Tôi hoài nghi: “Thật không? Tôi nhớ ông chưa bao giờ nhận thư tình của ai đó! Cô gái nào, người nào chẳng bị dọa chạy mất khi nhìn thấy mỹ mạo của ông. Ai còn có can đảm yêu ông? Không sợ tự rước lấy nhục à.”

“Có… Có… Có sao? Ai da, sao bà không đi giày đã chạy ra đây, mau vào trong đi giày!” Anh ta thúc giục tôi vào trong phòng.

Tuy tôi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Xa cách nhiều năm, tôi vẫn suy nghĩ, sáng sớm ngày ấy, nếu mình có thể cẩn thận hơn một chút, có thể phát hiện trên vầng trán anh toàn bộ đều mang vẻ sầu bi. Sau đó, tôi sẽ ôm lấy anh ta, vỗ phía sau lưng anh ta trấn an: “Không sợ, không sợ!”

Thế nhưng, tôi chưa làm được cái gì.

Đóng cửa phòng thay áo ngủ, nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của anh ta ngoài phòng khách.

Lại qua mấy tháng, mùa thu đi qua, mùa đông tiến đến.

Con Vịt càng ngày càng gầy yếu. Cằm gầy hơn nhiều.

Tôi thường xuyên cười anh ta: “Bây giờ nhìn ông gầy, thật sự giống tiểu mỹ nhân ốm yếu!”

Sau khi cười xong, lại ngấm ngầm lo lắng.

Anh ta luôn nói: “Còn không phải do bà hại. Mỗi buổi tối lôi kéo tôi xem phim ma, xong lại thức trắng đêm. Ai ma fchịu nổi!”

“Tôi đây còn không sợ nữa là.” Tôi bĩu môi bất mãn.

“Chỉ sợ bà xem nhiều quá, trong óc sẽ chứa đầy phân.” Anh ta gõ gõ đầu tôi.

Tôi cười hì hì chọc chọc cánh tay anh ta: “Ông ăn hay không ăn?”

“Ăn cái gì?”

“Cái gì đó trong đầu tôi ấy.”

“Ra ngoài!”

Ngày nào đó trong tháng mười môt. Ngày giỗ của Quang Đầu.

Sáng sớm, Con Vịt đã đánh thức tôi dậy, đứng ở bên giường nhìn tôi mỉm cười. Mặc lên chiếc áo khoác làm thân thể càng thêm gầy yếu.

“Chúng ta đến thăm Quang Đầu!” Anh ta nói.

Tôi lắc lắc đầu, vì sao có cảm giác anh ta sắp biến mất không tung tích?

Bầy hoa trước mộ Quang Đầu.

Xem ra vừa có người đi thăm mộ.

Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ trước mộ, dựa lưng vào nhau.

“Quang Đầu, chúng tôi đến thăm ông đây. Đừng trách anh em không có lương tâm. Năm năm nay ai nấy đều bận rối tinh rối mù.”

Con Vịt mở một bình rượu, rắc xuống mặt đất: “Muốn uống sao? Hahaha… Ba mẹ ông nếu đến đây, khẳng định không mang cái này đến cho ông, vẫn chỉ có anh em ta là tri kỷ của nhau thôi.”

“Nhưng, ông sẽ không tịch mịch lâu đâu. Tin tưởng tôi!”

Tôi mỉm cười nhìn những đám mây trên trời.

“Quang Đầu, tôi đã trở lại! Ông, cái người này, đi đã lâu cũng không một lần báo mộng cho chúng tôi, nghe Biện Nghê nói, ông đã từng vào trong giấc mơ của cô ấy. Thật bất công!”

Con Vịt lắc lắc mặt tôi: “Hơn nữa, Quang Đầu à, tôi cho phép ông nhảy ra khỏi mộ.”

Tôi nói: “Lại chế giễu rồi, chúng ta cùng anh ta chơi trò bắt ma đi. Ha ha ha!”

Thoải mái cười to.

Con Vịt nói: “Quang Đầu, tôi hát cho ông nghe!”

Gió nhẹ nhàng

Giống âm thanh trong giấc mơ xưa

Không phải ta không đủ kiên cường

Là do sự thật luôn cứng rắn

Cá nghịch lưu

Là vận mệnh trời sinh

Không phải ta không thể cúi đầu

Là nước mắt làm người đau đớn

Quên đi nếu có thể

Coi như là một loại may mắn

Nếu tâm của một người

Chỉ có thể đốt được một cái danh

Hai người muốn đi đến đâu

Nắm hai tay là cả thiên địa

Cả đời, có cái gì quý trọng

Người lưu lạc không phung phí tình yêu

Có kiếp này kiếp này có huynh đệ

Có kiếp này có huynh đệ

Không có kiếp sau còn muốn người

Trôi nổi trên sông

Mỗi một đêm mỗi một đêm mưa rơi xuống

Nhớ tới người

Có kiếp này kiếp này có huynh đệ

Không có kiếp sau còn muốn người

Bài hát trên biển

Thả trôi thả trôi

Vang vọng trong bóng tối

- Huynh đệ -

Gió thổi qua, những cánh hoa trên thiên đường rơi nhè nhẹ xuống ngôi mộ.

Mái tóc dài của anh ta theo gió bay múa.

Anh ta vẫn lặp lại giai điệu ‘Huynh đệ’, càng về đoạn cuối càng khóc lớn hơn, ôm lấy bia mộ: “Quang Đầu, tôi cắt cỏ cho ông, mẹ kiếp, lúc băng qua đường cái cũng nên cẩn thận một chút chứ? Vô dụng! Chết sớm như vậy! Con mẹ nó, tôi thật muốn giết chết ông!…”

Tôi không biết nói cái gì mới tốt.

Sau một lúc, cảm xúc anh ta vững vàng hơn, lau nước mắt, nói: “Lại đứng trước mặt cậu khóc. Thật là kỳ quái, cả đời này tôi khóc không nhiều, nhưng lần nào cũng bị cậu nhìn thấy. Thật dọa người!”

Tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Có bộ dạng gì của ông mà tôi chưa thấy, còn sợ dọa người nữa?”

Anh ta xì một tiếng bật cười: “Đúng là!”

“Hoa sen nhỏ, tôi, bà, Quang Đầu, Copy cả đời này là anh em tốt của nhau. Nếu tôi chết, bà sẽ không quên tôi chứ?”

Hai câu hỏi không hề liên quan nhau. Thật không biết anh ta nghĩ ra thứ gì ăn khớp nữa.

Tôi nói: “Tôi sẽ quên ông!”

Anh ta giật mình.

Tôi nói: “Nếu ông chết, tôi sẽ nghĩ ngợi đến ông, khẳng định ngày nào cũng khóc. Nhất định sẽ rất đau khổ, cho nên, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp để bản thân quên ông đi.”

“Hoa sen nhỏ…”

Tôi khoát tay về phía anh ta: “Buồn nôn, đừng xúc động quá. Tôi ghê tởm bộ dạng của ông lắm, biểu tình như thiếu phụ còn trẻ. Không có lấy một chút tiền đồ!”

Anh ta nín khóc mỉm cười: “Rồi rồi! Lại để bà chê cười!”

Hai người chuẩn bị xuống núi.

Dường như anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng:

“Đúng rồi, mộ ba mẹ bà cũng ở chỗ này, có muốn qua đó nhìn một chút không?”

Tôi có chút giật