
Bảo bối, bây giờ cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm trưa, cũng là bữa ăn cuối cùng. Con phải nhớ kỹ cảm giác này đó.
“Tại sao lại đột nhiên đến công ty anh?” Ba con đang hỏi mẹ.
“Nhớ anh nên đến!”
“Ngốc ngốc… Đợi một chút sẽ có đồ ăn, biết không?”
Bảo bối, ba của con đang cười. Ba con cười rộ lên thật đẹp mắt, tựa như vầng thái dương sáng lạn.
Mẹ suy nghĩ, nếu con cười nhất định sẽ rất xinh xắn.
Khi lớn lên con nhất định sẽ giống ba.
Ăn cơm xong, ba con đưa chúng ta đến cửa sau công ty, rồi chạy trở về làm việc.
Con không nên trách ba, ba con nhất định phải làm việc để kiếm tiền nuôi sống chúng ta.
Tốt lắm, cả chiều nay nên vượt qua như thế nào đây?
Như vậy đi, mẹ mang con đi gặp một người a di được không?
Cô ấy là người bạn tốt nhất của mẹ, nhưng gần đây cô ấy có chút không để ý đến mẹ.
Được rồi được rồi, mẹ sẽ giải thích với cô ấy.
“Đã lâu không gặp!”
Bảo bối, xem ra a di vẫn chưa nguôi giận!
“Ừm. Bà vẫn còn giận tôi sao?”
Trên mặt cô lộ ra kinh ngạc: “Bà…”
Được rồi được rồi, mẹ sẽ đi xin lỗi, con đừng thúc giục mẹ nữa.
“Thật xin lỗi!”
Cô ấy càng thêm kinh ngạc, sờ sờ đầu mẹ: “Bà không phát sốt chứ?”
Bảo bối, mẹ đã nói rồi, mẹ của con sau khi xin lỗi người ta, một lời xin lỗi thật lòng lại bị cho là người điên.
“Tôi thành thật xin lỗi bà. Thật xin lỗi. Biện Nghê.”
Bảo bối con xem, ánh mắt Biện Nghê a di đỏ lên.
Cô ấy cứ như vậy, lúng túng lộn xộn. Ngớ ngẩn không nói nên lời, yên lặng thầm mến Con Vịt thúc thúc của con đã nhiều năm, còn yêu ai yêu cả đường đi, đối tốt với mẹ. Thật sự quá ngốc.
Bảo bối, nếu về sau con là con gái, trăm ngàn lần không cần học cô ấy.
Nhưng mà, ngẫu nhiên học cô ấy cũng không sao…
“Tôi sớm đã không trách cứ bà.”
“Cám ơn…”
Bảo bối, a di là người rất thiện lương, con cũng phải nhớ kỹ cô ấy đó.
Mẹ thật sự thích cô ấy. Cô ấy giống như em gái nhỏ của mẹ vậy.
Bảo bối, hiện tại chúng ta đang trên đường đến bệnh viện.
A, đột nhiên mẹ nhớ tới, không biết nên đặt cho con cái tên gì.
Con gọi là ‘Tiếu Tiếu’ được không? (Tiếu Tiếu – cười cười)
Cố Tiếu Tiếu.
Có thích hay không? Con thân yêu?
Mẹ hy vọng con vĩnh viễn có thể cười trong hạnh phúc. Mặc dù ở trên thiên đường.
Bảo bối, con phải nhớ kỹ tên của con.
Ba gọi con là tiểu ngốc ngốc, mẹ cho con cái tên Tiếu Tiếu.
Bảo bối, chúng ta đến bệnh viện.
Mẹ đã hẹn trước với bác sĩ. Chúng ta cùng đi bộ đến phòng bệnh thôi.
Bảo bối thân yêu, hình như mẹ vừa thấy ông bà ngoại của con.
Tại sao bà ấy lại đến bệnh viện phụ sản nhỉ?
Bảo bối, lạy Chúa…
Bà ấy có thai sao.
Bụng bà ấy có chút to hơn.
Thoạt nhìn bà ngoại của con cười phi thường hạnh phúc.
Ông ngoại con hộ tống bà ấy, giống như đối với em bé.
Bảo bối, mẹ có thể vụng trộm khóc một chút sao?
Vì sao bọn họ có thể có được hạnh phúc như vậy?
Dựa vào cái gì đứa trẻ của bọn họ được ở lại, mẹ lại không thể lưu lại con?
Bảo bối, có đôi khi mẹ hy vọng mình chưa bao giờ đến thế giới này.
Bà ngoại con là một người phụ nữ khó hiểu, cho tới bây giờ bà ấy chưa từng cười với mẹ. Bà ta còn hy vọng mẹ và ba con chưa bao giờ được sinh ra trên cõi đời này.
Thế nhưng, vì sao bộ dáng hiện tại của bà ta thoạt nhìn lại hạnh phúc như vậy? Chẳng lẽ bởi vì bà ta đang có em bé?
Bảo bối, mẹ chán ghét đứa bé trong bụng bà ta. Nó là dư thừa, bà ngoại của con chỉ cần có mẹ và ba là đủ rồi. Mẹ không cần bất kỳ kẻ nào xen giữa mẹ và ba con. Mẹ không cần cho con một thúc thúc. Mẹ không cần có nhiều em trai.
Bảo bối, phẫu thuật lần này có phải sẽ rất lạnh không?
Mẹ mua cho con nhiều quần áo, khi con mặc nó vào sẽ không lạnh nữa.
Bảo bối, con đừng sợ, hết thảy rất nhanh sẽ qua đi. Sẽ không đau lâu đâu. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ ôm lấy con.
“Thả lỏng một chút, chân mở ra càng nhiều càng tốt!”
Bảo bối, con phải đi rồi sao?
Bảo bối, thật xin lỗi. Mẹ yêu con.
Mẹ yêu con. Bảo bối.
Bảo bối, không cần đi, ở lại trong chốc lát được không.
Bảo bối, con đang khóc sao?
Bảo bối… Thật xin lỗi. Mẹ không phải không yêu con, chỉ vì quá yêu con, cho nên, không muốn về sau con bị người khác cười nhạo là đứa ngốc.
Không muốn nhìn thấy con chạy về nhà khóc, nói với mẹ, người khác mắng con là đứa ngốc.
Bảo bối, ở thiên đường con sẽ được hạnh phúc.
Nhưng…
Bảo bối thân yêu, mẹ vẫn yêu con. Yêu con. Yêu con.
Lê bước chân chầm chậm mệt mỏi đẩy cửa nhà.
Ngọn đèn trong phòng thật u ám.
Vừa bước vào phòng, cánh tay nhanh chóng bị người kéo lấy.
“Em đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Cố Mạc Tu âm trầm: “Buổi chiều gọi điện thoại cho em, vì sao không nghe?”
Thật sự tôi không có lấy một chút sức lực để biện giải với anh, đẩy tay anh ra, đi vào phòng trong.
“Vì sao không trả lời?” Anh lại đem tôi kéo lại: “Có phải em lại hẹn hò cùng thằng đàn ông khác?”
Tôi cười lạnh: “Em mệt mỏi, có chuyện gì thì để ngày mai nói!”
“Không nói được phải không?” Anh tiến gần tới tôi, nắm lấy cằm tôi: “Tiểu Lạc, anh trai không tốt với em sao? Vì sao còn muốn đi tìm người khác? Gọi điện thoại cho em vì sao không nghe?”
“Cố Mạc Tu, anh đừng cố tình gây sự!”
Có chút không kiên nhẫn, đẩy anh ra, tiến tới phòng ngủ.