Bản Chất Của Đĩ

Bản Chất Của Đĩ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324580

Bình chọn: 7.00/10/458 lượt.

dắt tôi vào phòng ăn, trên bàn đủ thứ đồ ăn thức uống ngon lành.

Để tận hưởng những ngày nghỉ hè hiếm hoi còn sót lại, tôi nằm ườn trên giường nướng đến tận trưa.

Khí trời Đà Lạt mát mẻ, nằm 1 chỗ cũng thấy sướng mê.

Có tiếng nhạc chuông vang lên, tôi bò ra khỏi đống chăn gối, mò lấy chiếc điện thoại.

Rồi không do dự, nghe máy luôn:

“alo?”

....... .

“alo?”

......

“alo, ai đấy?”

“em đây”

Chỉ 1 câu nhẹ bâng như gió, hết thảy kí ức ngủ vùi trong tôi bỗng dưng đội đất sống dậy.

Điện thoại trong tay bắt đầu run, tôi vội vàng nhìn số gọi đến.

“Mascara hai trăm chín chục nghìn”.

Giọng nói trong điện thoại cất lên trong vắt:

“em đang ở Việt Nam!”

Có thứ gì đó lành lạnh buông rơi trên gò má, cho đến giờ khắc này tôi mới hiểu, cho dù tôi đã oán trách hay khinh nhờn Thắm thế nào, chỉ cần nghe thấy 1 hơi thở của chị, cái thứ tình cảm tưởng đã đóng băng qua vô vàn tuế nguyệt kia, ngay lập tức rì rào tan chảy.

Đầu óc trống rỗng, tạm thời không có thứ ngôn từ nào đủ tỉnh tảo để thốt ra.

Đợi vài giây cho tâm trạng dịu lại, tôi nói:

“à, chị Thắm?em cứ tưởng giờ này chị đang dạo cao ốc ở Hồng Kông, quay lại Việt Nam xập xệ làm gì?”

Đầu dây bên kia cũng im lặng hồi lâu, mãi sau mới nói:

“em biết anh hận em cứ thế ra đi không lời từ biệt, chỉ vì...chỉ vì em nghĩ...”

“chỉ vì chị nghĩ đi theo gã kia giàu sang phú quý sướng bỏ mẹ ra đúng không?”

“không phải, không phải đâu! em làm tất cả cũng là vì anh”

“buồn cười thật, à phải rồi, chị bảo ghét nhất nói dối, nhưng chẳng phải chị cũng dối trá khi nói về vụ làm ăn ở Đà Nẵng đó sao? hừ, lời nói cũng chỉ là lời nói. Trên đời này không có ai đáng tin hết”

“Hai Mặt, không phải thế! đúng là em ghét cay ghét đắng thói dối trá, nhưng sau khi biết suy nghĩ chín chắn, em đã nhận ra, đôi khi không nói thật vẫn tốt hơn!”

“thật ra đâu cần phải khó khăn thế, cứ việc bảo: Tao ra nước ngoài cưới thằng chồng cho sướng! ừ, chị có nói thế em cũng chẳng dám phản đối đâu”

Thắm im lặng trong vài giây rồi trả lời:

“bây giờ qua điện thoại khó nói hết lắm, anh về Đà Lạt chưa?mình gặp nhau chỗ cáp treo đi”

Tôi dập máy!

“mẹ kiếp, chị ta đang ở Đà Lạt, đang ở Đà Lạt!”

3 giây sau tôi gọi lại cho Thắm:

“11 giờ trưa, cáp treo Đà Lạt”

“em đang đợi trước nhà anh”

“.... . ”

Thắm lại chở tôi len lỏi qua từng con phố nhỏ.

Trời tháng 7 đầu mùa mưa, gió thổi, mưa bay lất phất.

Thắm mặc áo khoác lông cổ cao, váy ngắn tới nửi đùi.

Khuôn mặt vẫn phảng phất nét lạnh lùng cao ngạo, vành môi cong cong khinh người không thể tả.

Chỉ là, ngồi sau lưng dung nhan động lòng người này, tôi buộc phải kéo sập kính che mặt, vì nước mắt đang tuôn rơi lã chã.

Uống phí là một thằng đàn ông!

Một năm không gặp đáng lí ra phải có rất nhiều điều để nói.

Thế nhưng tôi và chị chỉ lẳng lặng bên nhau trong chiếc cáp treo kín bưng.

Hồi lâu, Thắm quyết định lên tiếng trước:

“anh vẫn khỏe chứ”

“dạ, em khỏe” - tôi nhấn mạnh chữ “em”.

Thắm không mảy may để ý đến thái độ của tôi, chị cười nhỏ nhẹ:

“anh còn nhớ chỗ này không?ngày mình mới quen nhau ấy”

“nhớ chứ! ngày đó có người còn đơn giản, không ghê gớm như bây giờ”

“Hai Mặt, em hiểu cảm xúc của anh, chỉ xin anh để em giải thích được không?”

“xưa nay có ai dám cản chị đâu. Nhưng trước khi nói lời thật tâm, xin chị nhớ cho, hiện nay em sống một mặt, chỉ một mặt thôi!em đã trở lại là Bốn Mắt trước đây rồi”

Thắm gật đầu:

“dạo này chắc anh đã cân bằng được việc học”

“em học rất tốt!”

“Hai Mặt ơi, xin lỗi nếu em làm anh đau”

“chị đã giúp em có cơ hội hòa đồng với mọi người, em phải cảm ơn chị đã đi nước ngoài mới đúng! Đi những 1 năm đấy!”

“1 năm qua...đã có chuyện gì xảy ra với anh sao?”

“rất nhiều chuyện xảy ra, trường học thoải mái, bạn bè thân thiện, dạo gần đôi em còn quen 1 cô bé dễ thương, xinh xắn, học giỏi nhất trường đấy!”

Thắm nhìn tôi sững sờ, răng bất giác cắn chặt môi

“tốt, tốt, như thế cũng tốt” - ngữ điệu đầy chua xót.

“con Sam cũng đã nói hết với anh rồi phải không?” - giọng chị nhẹ tênh - “để được ra Hồng Kông sống với gã khốn đó, em và hắn đã đăng kí giấy kết hôn. Cuộc sống nhung lụa nói chung là cũng thích, nhưng em vẫn cứ nhớ mãi những ngày ở đây”

“thôi, chị nhớ làm gì cho mệt, cứ ở mãi trên lầu son gác tía kia đi!”

Thắm lắc đầu mỉm cười:

“bây giờ em không còn là bà lớn nữa rồi, em và hắn đã li dị!”

Tôi giật mình - “vì sao?”

“trước tiên em muốn anh biết, em quyết định làm vợ của gã khốn nạn đó trong 1 năm chỉ vì gia tài của hắn ở Việt Nam, chỉ có làm vợ theo đúng thủ tục pháp lý mới có thể sang tên cơ sở kinh doanh một cách toàn vẹn, lại còn kiếm được thêm 1 khoản kha khá. Giấy kết hôn chỉ có thời hạn 1 năm, gã khốn kia cũng không muốn ràng buộc gì, vì vậy bọn em đều vui vẻ kí”

-Thắm cắn môi, nụ cười gượng gạo, nhưng trong ánh mắt chị mơ hồ có 1 tia sáng, đại khái đang muốn nói rằng “tôi đã lựa chọn đúng”.

Khi nghe thấy 3 chữ “kết hôn giả”, chỉ chừng đó thôi đủ khiến mọi oán hờn trong tôi vơi đi phân nữa, đến nỗi rất muốn ôm chặt lấy chị 1 cái sau bao tháng ngày xa cách.

Nhưng suy nghĩ ấy vụt tàn lụi.

T


XtGem Forum catalog