Polaroid
Bản Chất Của Đĩ

Bản Chất Của Đĩ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324790

Bình chọn: 7.5.00/10/479 lượt.

ng gì. Không thể coi đây là lời yêu được.

Thế nhưng Mi Dán lại suy nghĩ khác tôi.

Cô nàng nhảy cẫng lên, rồi đột nhiên bá cổ thơm vào má tôi 1 cái.

Trước bàn dân thiên hạ, sự việc này dấy lên làn sóng bàn tán.

Rất nhiều người ồ lên rồi vỗ tay bồm bộp.

Những ánh mắt trầm trồ khiến công chúa thêm phần tự tin - đã chảnh nay càng thêm chảnh.

Gái Sài Gòn dạn dĩ, cá tính mạnh - ai đó nói không sai chút nào.

Đặc biệt là các nàng công chúa được nuông chiều từ trong trứng.

Tôi cứ thế mà bước đi trong ngượng ngùng.

Bỗng nhiên nghĩ đến Thắm, trong lòng tôi chứa đầy cảm giác tội lỗi và sợ hãi.

Mi Dán nắm chặt lấy tay tôi. Không biết làm thế nào, tôi đành ấp úng:

“giờ này trễ rồi, mình nghĩ chúng ta nên về thôi”

“hả?Sao lại về, còn chưa đi hết con đường mà”

“để hôm khác đi”

“không được, đêm trung thu mới có ý nghĩa, mình là con gái còn không sợ, bạn là nam mà ngại sao?”

“không phải, tại vì chỗ trọ không cho phép về khuya”

“trung thu mà, giờ này đã là 12 giờ, nếu đã cho đi đến 12 giờ thì phải cho đi tới sáng chứ”

Tôi không nói lại công chúa. Đành miễn cưỡng đi với nàng cho đến hết con đường.

Nhìn sang Mi Dán, thấy công chúa kiêu kỳ tràn ngập hạnh phúc. Trong lòng tôi than khổ.

“đi mau, đi mau lên, tối nay không có chỗ ngủ thì về chỗ mình ngủ” -Mi Dán cười nói hả hê.

“ấy, không được đâu, để mình qua nhà thằng bạn là được rồi”

“haha, bạn đang nghĩ bậy đấy à?đầu óc gì mà đen tối, chỗ mình tức là khách sạn của chị mình ấy, cho bạn 1 phòng, còn mình về nhà”

“vậy mà làm hết hồn”

Con đường này rất dài, chúng tôi đi muốn mỏi cả chân.

Người đề xuất là Mi Dán, người bỏ cuộc đầu tiên cũng là Mi Dán.

Công chúa kiêu kỳ vừa đi được nửa tiếng đã đầu hàng hoàn toàn.

“thôi thôi, mệt lắm rồi, nghĩ tí đi” - Mi Dán dừng chân chống nạnh thở dốc.

“bạn mệt rồi đó, mình về thôi”

“ừ, thôi dừng cuộc chơi tại đây vậy”

Nghe câu đó khác gì được lệnh đặc xá? Tôi mừng còn hơn mở hội làng.

“này, bạn phải cõng mình” -Mi Dán nói - “con trai mà, phải ga lăng chứ”

“sặc, không phải chứ?”

“chứ gì nữa, mình không đi bộ thêm được nữa đâu. Bây giờ bạn phải cõng minh ra chỗ gần nhất có taxi”

Lệnh của công chúa ban ra, tôi không thể caĩ được.

Thế là đành bấm bụng để cô nàng trèo lên lưng.

“hây a...”

“oái, leo nhẹ nhẹ thôi”

“haha, yếu thế?”

“ai bảo?tại mình đang mệt, bạn nhảy kiểu đấy ngựa cũng phải gục nữa là”

Đi xuyên qua dòng người đông đúc, chúng tôi gây chú ý khá nhiều.

Tôi khổ sở cắm mặt xuống đất, nếu để ai đó trông thấy và chụp hình lại.

Ngày mai tôi sẽ xuống mồ.

Khoảnh khắc chúng tôi mò được tới chỗ taxi, phảng phất như là giây phút kì diệu nhất trong cuộc đời.



Sau đêm Trung Thu hôm ấy, vai và chân tôi mỏi nhử.

Lại còn thường xuyên gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy mình khó thở vì bị kẹt giữa 2 người con gái xinh đẹp.

Cứ mỗi đêm nhìn Thắm ngủ, lòng tôi lại dâng lên cảm giác tội lỗi.

Hàng ngày gặp Mi Dán ở trường, nhìn nét rạng ngời trên khuôn mặt nàng, tôi chỉ muốn thú nhận tất cả.

Ngày lễ giáng sinh sắp đến, khắp phố phường nhà nào cũng tất bật chuẩn bị cây thông noel. Tôi có thể nghe thấy nhạc điệu bài Jingel Bells ở khắp mọi nơi.

“Jingle Bells

Jingle Bells

Jingle all the way

oh what fun it is to ride

in a one horse open sleigh.

............

Dashing through the snow

in a one horse open sleigh

over the fields we go

laughing all the way “

Không khí giáng sinh đến trong từng hơi thở.

Như mọi gia đình khác, gia đình đĩ điếm của chúng tôi cũng lên lịch ăn mừng noel thật hoành tráng.

Thắm và tôi đi siêu thị từ rất sớm để mua cây thông, bộ đèn nhấp nháy, bình xịt tuyết giả.

Còn Sami và Ngọc Dao Lam phụ trách trang trí các thứ lặt vặt như: ngôi sao, những quả châu, gói quà, búp bê ông già tuyết, các đôi tất đỏ....

Trang trí cây thông xong xuôi, cả nhà hoàn thành luôn cả hang đá cho chúa.

Tôi và Thắm nhìn nhau cười mãn nguyện.

Mặc dù không hề theo đạo thiên chúa nhưng chúng tôi vẫn...ăn theo rất giỏi.

Ngồi trên ghế sofa, lục trong album đĩa lấy 1 cuốn phim bất kì, tôi nhìn Thắm nói

“mùa đông ở nước ngoài thường ngồi xem tivi”

“vậy mình cũng bắt chước người ta đi anh” -Thắm thích thú ra mặt.

Liếc nhìn nhãn đĩa có ghi: “Big Fat Liar” (vua nói dối).

Tôi bật cười “phim này chắc cũng lâu rồi, nghe nói hài hước lắm đây”

“vua nói dối à?em ghét nói dối, để xem xem sao?”

Cứ nghĩ đến “nói dối” là tôi lại liên tưởng đến tình huống bị kẹp giữa Mi Dán và Thắm của chính mình.

Ôi, ông trời muốn trêu ngươi tôi ư?

Bộ phim Big Fat Liar kể về 1 cậu bé 14 tuổi thường xuyên nói dối, nói dối vô tội vạ rồi cuối cùng gặp rắc rối bởi chính những lời nói dối đó.

“Thằng nhóc đó giống hệt anh” -Thắm vừa xem phim vừa cười khúc khích.

“trình chém gió của anh làm gì siêu bằng nó”

Nhưng phải công nhận cậu bé đó là vua nói dối, còn tôi là 2 mặt. tôi và nó có 1 chút điểm chung.

Trong phim, Cậu bé tìm cách giải quyết rắc rối và cuối cùng nhận ra rằng: sự thật luôn luôn được đánh giá cao.

Tôi giật mình, sự thật luôn được đánh giá cao ư? là ý gì đây?

Những tình tiết hài hước nhưng sâu lắng của