
iên đang quỳ trên bồ đoàn, không nói lời nào.
Tiêu
Mặc Niên cũng không để tâm, chỉ điềm đạm nói: “Nhược Thủy, đã lâu không gặp.”
“Đúng
là hơi lâu, trong ba năm nay không biết có bao nhiêu máu thịt đã hóa thành
xương trắng. Lâu đến mức ngay cả sự kiên trì của ta cũng bắt đầu dao động rồi.”
Tiêu
Mặc Niên nhàn nhạt cong môi cười điềm đạm phóng khoáng: “Cô làm nhiều việc như
vậy cuối cùng cũng thành công ép Phương trượng đuổi ta ra khỏi tự rồi.” Hắn
ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với Nhược Thủy, “Chúc mừng, cô lại hoàn thành một
tâm nguyện rồi, nhưng mà món nợ của cô cho dù ta có niệm kinh cả đời cũng không
thể thay cô trả hết.”
“Thiếu
thì thiếu, ông trời có bản lĩnh thì cứ đến tìm ta mà đòi.” Nhược Thủy gõ tay
trên ghế gỗ, nói giống như đang suy nghĩ, “Nhưng nợ ngươi thiếu ta thì ta muốn
đòi ngay bây giờ.”
Tiêu
Mặc Niên im lặng nhìn nàng, không buồn không vui.
“Cho
ngươi hai con đường, chết hoặc là bị ta dày vò đến chết.”
“Cô hận
ta vậy sao.” Tiêu Mặc Niên cười, “Một tờ Hưu thư đã tổn thương lòng kiêu ngạo
của cô, cô muốn ta trả thế nào?”
Nhược
Thủy nhíu mắt cười, khóe môi không còn chút ấm áp: “Bây giờ trước khi giết
người ta lại thích dày vò hắn một lúc trước đã. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Tùy
cô.”
Bàn tay
bất giác nắm chặt thành quyền, Nhược Thủy không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào
trên mặt hắn, nhưng nàng không thấy được cảm xúc của Tiêu Mặc Niên, hắn thật sự
trở thành Phật đắc đạo, bất kể nàng làm chuyện gì hắn cũng đều cười từ bi.
“Được.”
Nhược Thủy lại đeo khăn lên, thanh âm lạnh lùng, “Thiếp sẽ không phụ ý chàng.”
Đám ô
hợp của Võ lâm Trung nguyên tổ chức Đại hội Võ lâm ở Thiếu Lâm, tuyển chọn được
Minh chủ tên là Thượng Quan Kỳ Hoa, Nhược Thủy nghe thuộc hạ bẩm báo, người đó
võ công cao cường, lực áp quần hùng trong Đại hội Đồ ma, còn bắt được một Đường
chủ của Vu giáo.
Nàng
không buồn trả lời, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tiêu Mặc Niên đứng bên cạnh.
Nàng gọi hắn đến nhưng không cho hắn ngồi, bắt hắn đứng bên cạnh mình, nghe
thuộc hạ bẩm bảo tất cả mọi hành động của Vu giáo ở Trung nguyên. Nàng hi vọng
Tiêu Mặc Niên giận dữ, giận đến mất phong độ, dù gì thì thấy Vu giáo mình từng
chưởng quản khốn kiếp đến mức này ai cũng sẽ đau lòng.
Nhưng
Tiêu Mặc Niên chỉ im lặng đếm phật châu, không nói một lời cũng không có bất kỳ
biểu hiện gì.
“Phái
người đi tra xem hư thực thế nào, Võ lâm Trung nguyên suy yếu đã lâu, không thể
đột nhiên mọc ra một nhân vật như vậy. Nếu có cơ hội thì giết hắn đi.”
“Dạ.”
Sự vụ
tạm xử lý xong, Nhược Thủy dựa trên ghế hỏi Tiêu Mặc Niên: “Ngươi thấy bây giờ
ta chưởng quản Vu giáo như vậy có tốt không?”
Tiêu
Mặc Niên đếm phật châu nhàn nhạt đáp: “Vu giáo lợi hại hơn trước kia không ít.”
Thấy
hắn vẫn không có cảm xúc, Nhược Thủy cười lạnh: “Nhờ phúc của ngươi.” Nếu không
phải tiền nhiệm Giáo chủ như hắn nửa đường xuất gia thì nàng đâu thể ngồi vững
vị trí Giáo chủ này mà tung hoành thiên hạ.
Ánh mắt
Nhược Thủy dừng bên ngoài bửa sổ, nhìn thấy nắng xuân rực rỡ, trong đầu nàng
bỗng nhiên lại nhớ lại cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau nhiều năm trước, cây ngô
đồng mới đâm chồi, nam nhân lười nhác trên cây bất cẩn ngã xuống đụng phải
nàng. Thiếu nữ trẻ con giận dữ đánh hắn: “Ngươi tưởng mình là kim phụng sao mà
ngủ trên cây ngô đồng! Xin lỗi ta ngay.” Thiếu niên ngạo mạn không chịu yếu
thế, hừ giọng nói: “Ta vốn là kim phụng, rơi xuống mình con chim phàm tục như
cô thì cô phải vui mới đúng chứ… Không được khóc!”
Chuyện
xưa vẫn còn, chỉ là trong chớp mắt đã như cánh buồm cũ kĩ, chắp vá chằng chịt,
xấu xí khó coi. Nhưng mặc cho bãi bể nương dâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện xưa thì
tâm tình Nhược Thủy liền tốt lên không ít, “Nghe nói hôm nay Nam Dương họp chợ,
ngươi có muốn đi xem không?”
Tiêu
Mặc Niên không hề nhíu mày: “Phố chợ đông đúc…”
Nghe
hắn cự tuyệt, Nhược Thủy lại cười lạnh: “Ta lại muốn đi xem cái sự đông đúc
này, xem thử ai dám cản đường ta.”
Tiêu
Mặc Niên im lặng nhìn nàng, lòng nghĩ, những năm tháng muốn gì làm nấy này đã
khiến tính tình nàng ngày càng cổ quái, hắn im lặng không lên tiếng nữa.
Nam
Dương thành Đông, phố chợ quả nhiên náo nhiệt vô cùng, Nhược Thủy đeo khăn đen,
mặc hắc y sát khí nặng nề, bá tánh phía trước tuy không biết nàng là ai nhưng
đều sợ hãi tránh xa. Quả nhiên không ai dám cản đường nàng, Nhược Thủy quay đầu
nhìn Tiêu Mặc Niên, nàng kiêu ngạo giương cằm dường như muốn cho hắn thấy.
Tiêu
Mặc Niên cúi đầu im lặng than nhẹ.
Hai
người đi rồi lại dừng, đến khi Nhược Thủy dừng bước trước một quầy hàng bán
ngọc thạch, chủ quầy co rúm ở một bên không dám mở miệng tiếp đón, Nhược Thủy
cũng chẳng để tâm, cầm lấy một phiến ngọc thạch được đẽo thành hình gà, nàng
liếc nhìn Tiêu Mặc Niên chế giễu: “Phụng hoàng rơi xuống nước, bổn Giáo chủ ban
mảnh ngọc này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Câu mỉa
mai “Phụng hoàng rơi xuống nước không bằng gà” này gợi lại hồi ức của Tiêu Mặc
Niên, hắn bất giác cong môi, ánh mắt mềm đi.
Thấy
biểu hiện của hắn, lòng Nhược Thủy ấm lên, bao nhiêu oán hận