
của kiếp trước. Lúc đó, hắn sẽ trở về là Huyết lang vương Diệp Khuynh An, Diệp
Khuynh An bị Thanh Trụy giết chết…
Thanh
Trụy không dám đối diện với Diệp Khuynh An đã hồi phục trí nhớ, nàng sợ trong
mắt hắn chỉ có oán hận và căm ghét.
Dây đỏ
buộc hộp phấn cầm trong tay, Thanh Trụy rề rà từ sáng sớm đến trưa mới từ từ về
tiểu viện trên núi.
Đẩy cửa
sân, trong sân vắng đến ghê sợ, Thanh Trụy mẫn cảm phát giác được một hơi thở
quen thuộc. Nàng cười khổ, yêu lực của Huyết lang vương đã phục hồi, dọa động
vật xung quanh chạy hết rồi… Diệp Khuynh An cuối cùng đã nhớ lại kiếp trước.
Nàng
quay đầu, thấy Diệp Khuynh An đang chắp tay đứng bên cây hoa quế, hắn nhắm mắt,
dường như đang xuất thần.
“Khuynh
An.” Nàng cong môi cố gắng cười, “Ta về rồi.”
Nghe
được lời này, Diệp Khuynh An mở mắt nhìn chằm chằm Thanh Trụy, đôi mắt không
còn đen láy trong suốt như xưa nữa mà đỏ như máu, sắc sảo ghê người: “Thanh
Trụy? Sư phụ? Cô muốn ta gọi cô thế nào?”
Hắn
bình tĩnh nói, Thanh Trụy có thể nghe ra được hắn đang tức giận, nộ hỏa ngút
trời. Nàng cụp mắt âm thầm cười khổ.
“Mười
mấy năm bầu bạn thật khiến người ta cảm động.” Diệp Khuynh An cười lạnh rồi từ
từ đi đến trước mặt Thanh Trụy, “Nhưng sư phụ à, lẽ nào cô quên kiếp trước cô
từng quyết tuyệt nâng ba thước Thanh Phong kiếm đối với ta thế nào rồi à?” Hắn
cầm tay Thanh Trụy để lên tim mình, “Chỗ này, một kiếm xuyên tim.”
Ngón
tay Thanh Trụy không nhịn được mà run rẩy.
“Giết
ta rồi cô sống có yên lòng không?”
Thanh
Trụy cố nén luồng khí tanh đang trào lên trong cổ họng, khàn giọng đáp: “Khuynh
An, nếu cho ta chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ ra tay với chàng như vậy. Vì Diệp
Khuynh An muốn khởi động Bộ Thiên trận để có được sức mạnh thí thần sẽ nguy hại
chúng sinh… ta… bất luận tình cảm của ta và chàng có thế nào thì sai vẫn là
sai.”
“Ha ha
ha!” Hắn đẩy tay Thanh Trụy ra, ngửa mặt cười lớn, giọng điệu thê lương, “Hay
lắm! Hay cho đại thiện nhân lòng nghĩ đến thiên hạ! Thanh Trụy, nếu ta cho cô
biết, chìa khóa khởi động Bộ Thiên trận chính là cây trâm ta tặng cô thì cô sẽ
thế nào?”
Thanh
Trụy ngẩn ra.
“Ta đã
phó thác tất cả cho cô!” Hắn căm hận nghiến chặt răng, “Thanh Trụy, là cô không
chịu tin ta.” Nói xong hắn không nhìn Thanh Trụy một lần, tay áo phất một cái,
một luồng gió nổi lên, thân ảnh Diệp Khuynh An chớp mắt đã biến mất.
Hộp
phấn rơi xuống đất rải thành một mảng hồng, Thanh Trụy hoảng hốt quỵ xuống,
nàng sờ hộp phấn thất thần một hồi, cuối cùng vô lực té ngồi trên đất. Diệp
Khuynh An cũng không quay lại nữa, nàng thoa phấn cho ai xem đây, nàng sợ thì
ai sẽ lo lắng đây, nàng còn có thể miễn cưỡng cười vì ai đây…
Ngón
tay thâm đen run run, nàng nhẹ ôm mặt, nước mắt không kìm được mà thấm qua ngón
tay nhỏ xuống.
Thầm
lặng nhưng thê lương.
Điều
đáng mừng duy nhất là khi nàng hồn phi phách tán, chỉ có một mình nàng sợ hãi,
buồn đau.
Thanh
Trụy một mình ở trong tiểu viện mấy ngày. Những ngày gần đây nàng đều nửa tỉnh
nửa mê, trong mơ toàn là những hình ảnh của quá khứ, nàng sẽ mơ thấy Diệp
Khuynh An lúc nhỏ nắm tay nàng, nhẹ nhàng gọi, “Thanh Trụy, Thanh Trụy, ta thật
thích người lắm.” Hoặc sẽ mơ thấy kiếp trước nàng cùng Diệp Khuynh An cùng nhau
lên đỉnh núi ngắm hoa tuyết bay, thề nguyền bên nhau trọn kiếp.
Nhưng
nhiều nhất vẫn là mơ thấy cảnh tượng nàng chính tay đâm kiếm vào người hắn, mắt
hắn tràn ngập đau đớn, vừa bi thương vừa phẫn nộ nói: “Thanh Trụy! Là cô không
chịu tin ta.”
Nửa đêm
mộng tỉnh luôn khiến nàng mồ hôi lạnh đầy đầu.
Không
biết đã hoảng hốt như vậy bao nhiêu đêm, có một ngày tinh thần nàng bỗng nhiên
tốt hơn một chút, có thể xuống giường đi lại, còn lấy bình rượu Quế hoa dưới
gốc quế ra. Mấy ngày nay hoa quế trên cây đã nở rồi, nàng ngửi thấy cũng vui,
nhẹ giọng nói: “Khuynh An, hái ít hoa quế xuống đi, năm nay chúng ta lại ủ một
ít rượu…”
Lời vừa
thốt ra mới giật mình, tiểu viện trên núi này đã không còn xuất hiện hình bóng
của Diệp Khuynh An nữa. Nàng thở dài rồi lại cười: “Thôi vậy, tự mình hái cho
xong. Dù sao cũng là lần cuối.”
Nàng
còn chưa kịp dời ghế thì chuông bạc treo trong tiểu viện lại ngân lên.
Thanh
Trụy nhíu mày quay người, tám vị đạo sĩ áo xanh không biết đi vào trong sân từ
lúc nào, tóc họ đều bạc phơ, tiên khí dày đặc trên người mỗi người áp chế đi
buồn bực của Thanh Trụy, nàng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Tám vị đạo hữu, trăm
năm không gặp rồi, hôm nay sao lại nghĩ đến việc tìm ta ôn chuyện cũ vậy?”
Tám
người này chính là mấy đạo sĩ trăm năm trước cùng Thanh Trụy tiêu diệt Diệp
Khuynh An, họ tuy là người đã tu thành tiên nhưng thời gian trăm năm nay cũng
đủ khiến thân hình của họ già nua, tóc bạc da mồi.
“Chớ
nhiều lời!”, một lão đạo sĩ áo xanh nghiêm giọng, “Diệp Khuynh An ở đâu?”
“Các
người đến trễ rồi, chàng đã rời khỏi đây lâu rồi.”
Một đạo
sĩ giận đến phát run: “Thanh Trụy cô nương, uổng cho bọn ta tin tưởng cô như
vậy, trăm năm trước cô thu lại hồn phách của Diệp Khuynh An cũng thôi đi, sao
có thể khiến hắn nhớ lại kiếp trước