
hư”. Vận chuyển lương thảo là việc cực kì cẩn thận. Canh giờ, tuyến đường có rất nhiều lựa chọn, nếu như không có người thông báo, làm sao mà khéo, bị người ta cướp đi? Càng khéo là, lựa chọn vào lần Nam Chiếu phái người vận chuyển, Liễu gia sẽ không phải chịu trách nhiệm. Cho dù không có trách nhiệm, thương nhân quý trọng nhất là hàng hóa bản thân, nhưng trên mặt Liễu Kế và cậu lại rất bình tĩnh, giống như đã sớm dự đoán được.
Hiển nhiên, đây là một hồi cướp bóc có dự mưu. Mộ Đồ Tô mua Liễu Như, nói vậy cũng là vì số lương thực đó. Lấy ba ngàn năm trăm lượng mua lương thực, mà không phải Liễu Như!
Học Nam Chiếu vương uy hiếp người khác. Chẳng qua Nam Chiếu vương dùng bạo lực phục tùng con người, còn hắn lấy “nhuyễn bạo lực”
Liễu Như phải về phòng nghỉ ngơi, cậu theo đuôi, hỏi xem gần đây có sự tình gì phát sinh hay không. Trong đại sảnh, chỉ còn lại Bạch Chỉ cùng Liễu Kế.
“Biểu muội, lần này ít nhiều nhờ muội, biểu ca không biết phải cám ơn như thế nào.” Liễu Kế khách khí đối diện Bạch Chỉ, mang theo vài phần xa cách. Bạch Chỉ không hiểu chút khách khí này của hắn, cũng không muốn tốn nhiều trí óc miệt mài theo đuổi, nàng trả lời: “Nếu như biểu ca muốn báo ân, viết phong thư cho phụ thân ta, nói ta biểu hiện tốt, mong muốn trở về là được.”
“Biểu muội mới đến mấy ngày, đã muốn trở về?” Liễu Kế có chút kích động.
Bạch Chỉ nói: “Mẫu thân ở nhà, không yên tâm cho lắm.”
“Ta làm cho cô cô đến Đồng thành ở?”
“Chiến loạn ở phía trước, không nên.”
“Vậy…”
“Biểu ca, nếu huynh muốn giữ ta lại, nói thẳng là được.”
“Biểu muội, ta…”
“Hay là, huynh luyến tiếc Thanh Hà nhà ta?” Bạch Chỉ che miệng cười. Nàng phát hiện lần trước Thanh Hà cùng Liễu Kế không dám đối diện, ánh mắt né tránh, nàng cho rằng hai người tâm linh tương thông?
Mà trên thực tế, mặt Liễu Kế không đỏ, sắc mặt tái nhợt nói: “Làm càn.” Lời nói nghiêm túc, hơi tức giận. Bạch Chỉ thấy hắn phản ứng kịch liệt, thoáng giật mình, ngay sau đó, tiếng chén sứ rơi thanh thúy làm Bạch Chỉ sợ tới mức tim nhảy ra ngoài.
Thanh Hà đứng ở ngoài cửa vội vàng ngồi xổm xuống thu thập tàn cục, mất hồn mất vía bị mảnh sứ đâm vào tay, máu đỏ sẫm chảy ra cũng mờ mịt không biết. Bạch Chỉ nhìn không được, vội ngồi xổm xuống, nắm tay nàng ta, khi nàng nhìn thấy Thanh Hà rơi lệ đầy mặt, Bạch Chỉ kinh ngạc nói: “Ngươi khóc?”
Là điều gì làm cho Thanh Hà thương tâm muốn khóc như vậy? “Tiểu thư, em không sao.” Thanh Hà rút tay về, đem ngón tay ngậm trong miệng, thu dọn mảnh nhỏ trên đất xong, đứng dậy rời đi. Thanh Hà cùng Bạch Chỉ ở chung nhiều năm, Bạch Chỉ sao có thể không biết, sự thật là nàng ta có việc muốn giấu diếm?
Mà việc này, cùng biểu ca có liên quan đi? Bạch Chỉ quay đầu nhìn về phía Liễu Kế, phát hiện sắc mặt hắn cũng không tốt, tâm sự chồng chất.
Xem ra là đúng rồi.
Nàng không hỏi, có điều trong lòng hơn một chút suy nghĩ.
Bạch Chỉ cho rằng từ nay về sau hoặc là nàng an tâm đóng cửa kiểm điểm, hoặc là Bạch Uyên nảy lòng từ bi muốn nàng trở về. Những ngày tiếp theo trong cuộc sống, nàng quả thật bình an vô sự, sáng ra rời giường ăn cơm thêu thùa may vá, buổi trưa ngủ, buổi chiều uống trà đọc sách, buổi tối tắt đèn ngủ. Vòng đi vòng lại, mặc dù chán nản đơn điệu, cũng coi như thái bình.
Cho đến khi…
Liễu Như bị người ta đánh .
Việc này nói đến thì dài.
Liễu Như chưa từ bỏ ý định với Mộ Đồ Tô, vào Bùi phủ làm công theo ngày, nữ phẫn nam trang lừa gạt đi vào. Tuy có lòng làm công, nhưng lại có một thân thể được nuông chiều từ bé. Việc gì cũng làm không xong, còn liên lụy những người làm tạp vụ khác, khó tránh khỏi bị bài xích. Bài xích thì bài xích đi, nàng ta ý không ở trong lời
Nha hoàn mà Liễu Như đùa giỡn có người yêu, tên đó hận Liễu Như nghiến răng nghiến lợi, thừa dịp Liễu Như chưa chuẩn bị, chụp bao tải lên đầu nàng, đánh cho giải hận. Một lần đánh này, Liễu Như bị thương không nhẹ. Cả người bị giẫm đạp không nói làm gì, ngay cả khuôn mặt kiêu ngạo khuynh thành cũng xanh một đám tím một đám, nhìn rất là buồn cười.
Mà vào lúc nàng ta chữa thương, Mộ Đồ Tô bởi vì thắt lưng bị thương nghiêm trọng, không thể ra trận, vương phi đau lòng con trai không để ý sự phản đối của Mộ Đồ Tô, suốt đêm vận chuyển hắn ra Đồng thành, trở về kinh thành an dưỡng. Liễu Như vì không thể nhìn thấy Mộ Đồ Tô một lần cuối cùng, kém chút nữa khóc đến mức mắt bị mù.
Khi Bạch Chỉ nhìn nàng ta, nàng nở một nụ cười âm hiểm. Biểu muội này thật sự là tự tìm khổ ăn.
Nằm ở trên giường không giải được tức giận, Liễu Như tố khổ với Bạch Chỉ, “Đời này sự nhục nhã nhất của ta không phải bị thế tử từ chối, mà là bị