
à ông cụ Tần đã giúp ông thăng quan, hai người cũng bắt đầu hay lui tới, Vưu tư lệnh cũng thường đến nhà ông cụ Tần làm khách, khi đó cô con gái mới biết yêu lại thích Vưu tư lệnh. Có một số việc cần phải biết thời biết thế mà Vưu tư lệnh lại là một người thông minh...
Vưu tư lệnh khôn ngoan lấy được sự khen ngợi của ông cụ Tần, nhưng cũng bị ông cụ khịt mũi coi thường. Vì sự nghiệp, vứt bỏ người vợ tào khang, rõ ràng chẳng có tình người. Giữa hai người luôn tồn tại quan hệ lợi ích, ông cũng coi như mù mà không nhìn thấy.
Mãi đến khi gặp Vu Tranh, những chuyện xưa ông cụ Tần chôn cất nhiều năm mới bị đào móc ra, nhìn vật nhớ người. Vu Tranh nhìn rất giống vợ ông. Trong lòng ông vừa áy náy vừa có những hồi ức nói không nên lời. Ông lại thấy Vưu Nhiên với Vu Tranh quan hệ không tồi, làm ông lại muốn nhận Vu Tranh vào nhà. Lúc này mới phát hiện, Vưu Nhiên say đắm mối tình đầu của anh, hơn nữa còn điên cuồng đến mức như vậy.
Ông cụ Tần không hiểu, nghĩ tiền và lợi ích mới là tất cả nên ông tưởng dùng những thứ đó ra làm mồi nhử là có thể chi phối được, nhưng ông đã sai. Sự chấp nhất của cậu cháu ngoại Vưu Nhiên này đã gần như thành cố chấp, cũng giống như vợ ông. Không vì tiền, không vì danh, chỉ vì một tình yêu vô cùng đơn giản trong tim.
Kỳ thật Tần Hạo có thể im lặng trốn đi cũng là do ông cụ Tần cố tình thả. Trên chiếc thuyền này bốn phương tám hướng đều có giám sát viên, còn có cả rađa, có thể dễ dàng trốn được sao? Là ông đã nhờ Lục Tử Ngang cho mượn phi cơ trực thăng riêng của anh ta cho Tần Hạo dùng, để anh ta đào hôn.
Lúc Tần Hạo đến phòng ông nói anh ta không cần tài sản, muốn từ hôn, ông cụ Tần cũng có chút kinh ngạc. Hỏi nguyên nhân, Tần Hạo chỉ nói: "Ông nội, anh họ không chịu cưới Vu Tranh, là vì trong lòng đã có người yêu, lúc trước con muốn kết hôn với Vu Tranh, là vì thích đống tài sản kia, nhưng con phát hiện, con đường của anh họ là đúng đắn, con xin lỗi, ông nội." Anh ta cúi người, rời khỏi phòng ông cụ.
Ông cụ Tần nghĩ, lúc trước ông vì tiền vì tiền đồ, chẳng phải cũng là để vợ ông không phải bị người khác cười nhạo sao? Nhưng đúng là tự tôn của bạn thân làm hại mình mà thôi. Ông cho dù có hàng trăm hàng ngàn tỷ gia tài, nhưng lại rất ít khi được thực sự vui vẻ; mà con rể ông, Vưu tư lệnh thì có được cái gì? Ngoài danh lợi, e là ông còn mất nhiều thứ hơn. Bọn họ đều là vì tài sản mà cô phụ những người thương họ.
Từ lúc Thẩm Thiển lên thuyền, ông cụ Tần chỉ biết Thẩm Thiển là mối tình đầu của Vưu Nhiên. Từ miệng Vưu tư lệnh ông cũng biết bọn họ đang qua lại. Không biết vì sao, lòng ông cụ cứ rầu rĩ như có một tảng đá nặng chèn ép khiến ông không thở nổi. Ông cụ ngóng nhìn lên sân khấu, Vưu Nhiên đem sợi dây chuyền đỏ kia đeo lên cổ Thẩm Thiển, tiếp đó hôn nhẹ lên trán cô rồi mỉm cười.
Thẩm Thiển oán trách nhìn anh, lại thẹn thùng nói: "Dưới kia nhiều người thế kia, anh thật không biết xấu hổ."
Vưu Nhiên nhéo mũi cô, "Buổi tối anh còn muốn làm chuyện không biết xấu hổ hơn kìa."
"Mơ cũng đừng hòng, hừ." Thẩm Thiển vặn vẹo người, cúi chào quan khách bên dưới rồi chạy trốn vào hậu trường. Như vậy lại giống như là chạy trốn vào đồng hoang. Dưới sân khấu quan khách bật cười, có một người đàn ông nói với Vưu Nhiên đang đứng phía trên: "Vưu thiếu, cô dâu xinh đẹp của anh mắc cỡ rồi kìa."
Vưu Nhiên cười khẽ, rồi đuổi ngay theo. Vưu tư lệnh ngồi ở dưới thấy hai người quậy như vậy lại thấy đau đầu, "Hai đứa này..."
Ông cụ Tần nghiêng đầu hỏi ông, "Mà này, sau đó cậu làm sao mà biết Thẩm Thiển không phải con gái cậu?"
"Mẹ Thẩm Thiển nói cho con biết, khoảng chừng là sau khi Thẩm Thiển gặp chuyện không may một tháng." Vưu tư lệnh cũng có một chút khó hiểu, "Cô ấy nói Thẩm Thiển bị tai nạn giao thông không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý tông mẹ con cô ấy, nếu không Thẩm Thiển đẩy mẹ ra còn mình thì giật mình lui một cái nửa người thì e là cả hai người đều đã đi gặp Diêm Vương rồi. Cô ấy cầu xin con giúp bọn họ tìm ra hung thủ."
"À? Chuyện này thật thú vị, còn có người muốn giết mẹ con họ?"
"Lúc trước con cũng tò mò mới hỏi tình hình cụ thể. Cô ấy nói hôm tai nạn xảy ra là nửa đêm, tiệm cô ấy vừa đóng cửa, hai người chuẩn bị về nhà, một chiếc xe từ phía sau tông thẳng tới, hơn nữa còn tông thẳng về phía trước. Lúc ấy cô ấy sợ đến choáng váng nên căn bản không để ý biển số xe."
"Vậy cậu tra được gì rồi?"
"Tất nhiên không tra được gì, không có nhân chứng, cũng không có một chút thông tin. Con hỏi cô ấy có thù oán với ai, cô ấy chỉ ấp úng nói không có."
"Thẩm Thiển chỉ có mẹ?" Ông cụ Tần kỳ quái hỏi.
"Vâng. Lúc trước cô ấy tới nhà con, nói Thẩm Thiển là con gái con, nói là mang thai con bé lúc con ly hôn vợ trước, khi đó con không tin, tuổi tác cũng không đúng, nhưng cũng không loại trừ khả năng đăng ký hộ khẩu chậm. Sau đó con cố ý tra xét hộ khẩu của cô ấy, trên đó ghi là chưa kết hôn, cho nên con mới tin."
"À? Thú vị đây, chưa chồng đã có con?" Ông cụ Tần đùa nghịch cây gậy ba-toong của mình, đập đập xuống đất, "Vụ này còn dẫn đến một vụ án mưu sát."
"Sau khi Thẩm Thiển tỉnh