Duck hunt
Bá Yêu Mưu Tình

Bá Yêu Mưu Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325593

Bình chọn: 9.5.00/10/559 lượt.

biết nên nói gì, căn bản hắn là người đàn ông không nói lý, thật sự chuyện ly hôn của hai người nhanh như vậy đã giải quyết xong, chuyện này Kê Thanh chưa hề nghĩ tới .

Cô không biết cha của cô đã nói gì, nhưng từ sau ngày đó trở đi chuyện hôn nhân của hai người coi như đã chấm dứt, hôn nhân của cô với Phong Cẩm Thành từ lúc bắt đầu đã không vững vàng không có nền tảng, thì làm sao có thể mong ước có kết quả tốt đẹp cùng viên mãn chứ, có lẽ đây cũng được coi là một kết thúc tốt đẹp rồi, dù sao hai người cũng không cần phải đến tòa án để giải quyết.

Kê Thanh trở về căn nhà thuê ở trong nội thành, còn có Kê Thịnh đi cùng, tuy rằng ông không biết lý do vì sao mà con gái và con rể lại thành ra như vậy, nhưng Kê Thịnh vẫn đứng trên lập trường của con gái mà suy nghĩ, từ trước đến nay hắn nợ con gái nhiều quá, hắn nghĩ về sau nên để cho cô tự chọn lựa cuộc sống cho riêng mình, muốn như thế nào hắn cũng sẽ đồng ý.

Lúc Phong Cẩm Thành về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy hành lý của cô xếp gọn gàng ở góc cửa, Kê Thanh đang nhàn nhã ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, trong phòng trống trải im lặng, ánh nắng chiếu vào người cô, nhìn qua thấy cô có chút gầy và tiều tụy.

Kê Thanh ngẩng đầu, buông cuốn sách trong tay ra :" Hôm nay anh có rảnh phải không, chúng ta hãy đi ra làm thủ tục ly hôn đi!"

Phong Cẩm Thành nhíu mắt, đi đến trước mặt của Kê Thanh sau đó ngồi xổm xuống, nhìn cô thật lâu, rồi cúi đầu nói :" Kê Thanh, em nhất định phải ly hôn với anh sao?"

Kê Thanh cụp mắt xuống nhìn hắn, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn che, chiếu vào trên mặt và toàn thân của hắn, bóng dáng của hắn dưới ánh nắng mặt trời càng nổi bật lên nét tuấn tú trẻ tuổi, hình ảnh bây giờ của hắn cũng giống với lần đầu tiên Kê Thanh trông thấy hắn vậy.

Yêu người đàn ông này lâu như vậy, cũng nhiều năm trôi qua , nhưng cô cũng không cảm thấy chán, hiện tại cô cảm thấy lòng mình vẫn giống như trước kia không tự chủ được mà rung động. . .

Kê Thanh nhẹ nhàng gật đầu, một tia hy vọng cuối cùng trong mắt của Phong Cẩm Thành liền bị dập tắt, hắn chậm rãi đứng lên, trên mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách, lấy ở trong cặp ra một tờ giấy màu xanh lá đưa cho Kê Thanh:" Không cần phiền phức như vậy đâu, đây chính là điều mà em hằng mong muốn."

Kê Thanh sửng sốt cầm lấy tờ giấy màu xanh ở trong tay, mấy chữ “chứng nhận ly hôn” đập vào mắt cô chút nhức mắt, cô không khỏi cười khổ, cuối cùng chuyện hai người ly hôn cô không cần đi cũng có thể làm xong thủ tục, Kê Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu: " Tiểu tuyết . . ."

Phong Cẩm Thành lạnh lùng cười :" Không phải em đã nói mọi chuyện đều phải được phân chia một cách rõ ràng sao, loại tình thương của người mẹ này không cần em phải bố thí đâu . . ."

Mắt của Phong Cẩm Thành dừng lại trên bụng của cô một chút, sau đó xoay người bước ra cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy đống hành lý của cô xếp ở đó, hắn đi ra ngoài không tự chủ dùng sức đóng cánh cửa lại, “rầm” một tiếng thật lớn vang lên.

Kê Thanh không khỏi cười khổ, ly hôn rồi mà vẫn còn chịu đựng những loại chuyện này, mối quan hệ giữa cô cùng Phong Cẩm Thành vĩnh viễn cũng không thể cải thiện trở nên tốt hơn, sau khi kết hôn và sau khi ly hôn tình hình cũng không hề thay đổi, Kê Thanh cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn mà ngẩn người thật lâu.

Mùa đông năm nay vừa lạnh vừa kéo dài hơn so với những năm trước, cuối cùng cũng trôi qua, đến tháng tư thời tiết cũng trở nên ấm áp, cô thể Kê Thanh cũng vì vậy mà hoàn toàn khôi phục lại, hơn nữa đứa nhỏ ở trong bụng cũng rất ngoan, lần này cô không bị ốm nghén như lần mang thai Tiểu Tuyết, khẩu vị của Kê Thanh cũng rất tốt.

Kê Thanh nhìn mấy món ăn màu xanh ở trên bàn, sau khi quan sát thật lâu nghi hoặc hỏi :" Đây là cái gì, sao nhìn giống mộc nhĩ vậy ?"

Tiêu Bác Nhã đứng đối diện nói :" Đây là rau chân vịt, ở ngoài đồng ruộng có rất nhiều, giá trị dinh dưỡng rất cao, hơn nữa rất có lợi cho phụ nữ mang thai."

Kê Thanh nếm thử một miếng, cảm thấy món ăn này có một loại hương vị hết sức ngon miệng cùng một cảm giác khoan khoái.

Tiêu Bác Nhã quan sát cô, đồng thời hỏi :" Sao ? Có hợp khẩu vị không ?"

Kê Thanh gật gật đầu. Đúng là thời tiết tháng tư thật ấm áp, nơi này rất xa nội thành, phong cảnh cũng không tệ không khí lại rất yên tĩnh và trong lành hơn so với thành phố ồn ào kia, nơi này giống như một loại hình khu du lịch sinh thái vậy, có thể đến đây nghỉ ngơi, dưỡng thần đều rất tốt, tuy là nơi này rất xa nội thành nhưng cũng có rất nhiều người đến đây ngắm cảnh cùng hít thở không khí trong lành .

Lúc bọn họ mới đến đây, gần cổng ra vào đã có rất nhiều xe đã đến trước, xe đậu khắp cổng ra vào, trong đó phần lớn đều là xe đắt tiền, những người có tiền đều thích đến nhưng nơi yên tĩnh như chỗ này, muốn được thưởng thức những món ăn rau dại thanh đạm hưởng thụ cuộc sống yên bình, còn người nghèo thì nằm mơ cũng luôn nghĩ đến cuộc sống xa hoa ồn ào, đây chính là con người, lúc nào cũng chạy theo những gì tương phản mà mình chưa thỏa mãn.

Tiêu Bác Nhã đưa cho cô một chén canh rau, để vào tay của cô :" Nghĩ cái gì vậy