
hàn nhạt dưới mắt, ngũ quan của cô lộ ra, các khối hình có điểm không nói ra được.
Chắc là cảm giác được ánh mắt của anh, cô nâng mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt Phong Cẩm Thành lướt qua trên đôi mắt ửng đỏ của cô, lóe lóe, thật trầm lại mơ hồ nói: "Xin lỗi. . . . . ."
Kê Thanh nhìn anh có chút kinh ngạc, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, người đàn ông này nói xin lỗi cô, nói thật, có chút khiếp sợ, có chút không thể tưởng tượng nổi, lấy sự hiểu biết của Kê Thanh với Phong Cẩm Thành mà nói, bề ngoài người đàn ông này ưu nhã, bên trong chủ nghĩa đàn ông lớn vô cùng, nói xin lỗi với phụ nữ, quả thực không thể làm được. (aoi: dạ, là vì chị nên anh mới thế đấy ạ -___- )
Hơn nữa chuyện mới rồi, Kê Thanh tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Phong Cẩm Thành nói cũng có đạo lý, tóm lại người làm mẹ như cô thật thất trách, mới làm con chịu tội ngã bệnh, Kê Thanh nghĩ như vậy, vẻ uất ức trong lòng liền phai nhạt, mà Phong Cẩm Thành nói xin lỗi, làm Kê Thanh rất khiếp sợ, đột nhiên phát hiện, có lẽ mình cũng không thật sự hiểu rõ người đàn ông này, ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu cô, còn chưa kịp dừng lại, liền bị tiếng ho của Tiểu Tuyết đột nhiên cắt đứt.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, khi khó chịu không chịu được, chỉ biết khóc không ngừng nghỉ, vừa ho khan, vừa khóc, đờm ho đi lên ngăn ở cổ họng, bị kìm đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cũng nhanh chuyển sang tím bầm.
Phong Cẩm Thành thật sự bị làm sợ, tay chân luống cuống, tay đưa lên đưa xuống không biết phải làm sao, sốt ruột đứng đó, cứ như vậy nhìn Kê Thanh ôm con lên, vừa dỗ dành, vừa vỗ nhè nhẹ sau lung con, cho đến khi đờm trong cổ họng con nôn ra, mới ôm con vào ngực, đi tới đi lui, lo lắng, dỗ dành. . . . . .
Ho khóc một hồi, đứa nhỏ mới mơ màng ngủ lại, Kê Thanh cẩn thận đặt con lên giường bệnh, vừa mới đặt xuống, con liền nhăn mi nhíu mày, có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chỉ có thể tiếp tục ôm, thời điểm cánh tay ôm đến có chút nhức mỏi, một đôi cánh tay vững chãi ôm lấy con.
"Để tôi ôm, em nghỉ ngơi chút đi. . . . . ." Kê Thanh nhất thời sững sờ, Tiểu Tuyết đã an ổn nằm trong ngực Phong Cẩm Thành, trừ mới đầu có chút xa lạ, hiện tại tư thế ôm con của Phong Cẩm Thành đã rất thuần thục, hơn nữa Tiểu Tuyết ở trong lòng anh, thế nhưng không tỉnh, cái miệng nhỏ nhắn bóp bép, thút tha thút thít hai cái liền ngủ.
Phong Cẩm Thành chờ con thực sự ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đặt lên giường, ngẩng đầu nhìn Kê Thanh nói: "Chờ Tiểu Tuyết khá hơn một chút, chúng ta về nhà. . . . . ."
Kê Thanh ánh mắt lóe lóe, cúi đầu không lên tiếng, Phong Cẩm Thành thấy cô chấp nhận, cũng không muốn tính toán chi li chuyện quá khứ nữa, thành thực mà nói, anh không bỏ được vợ, tuyệt đối không nghĩ đến chuyện ly hôn, trước mặt nói những thứ kia, tất cả đều là vì muốn ép vợ anh về nhà, nếu có con anh có sự kiêu ngạo cùng tự hào của một người làm cha, nếu không có vợ, đứa nhỏ ở đâu ra, Phong Cẩm Thành trong lòng rõ như gương sáng, vì vậy lời này nói ra ngoài, mặc dù có chút thừa nhận nghi ngờ, cũng mặc kệ, dù thế nào đi nữa anh cũng muốn một nhà ba người mỹ mãn trở về. (aoi: đoạn này chém nhiều, bà con thông cảm = =)
Kê Thanh thật có điểm bị người đàn ông này làm cảm động, giờ này hôm nay, Kê Thanh lại phát hiện, trên thân người đàn ông này ẩn dấu sự săn sóc, kiểu cách săn sóc không phô trương, lại gần tim gần phổi. Trên căn bản, bị người đàn ông này làm cảm động, đối với Kê Thanh mà nói, là chuyện quá dễ dàng.
Giữa nam nữ, chỉ cần bạn yêu, sẽ mất đi lý trí sức phán đoán, mặc dù đối phương sai lầm nhưng chân thiết trong mắt bạn, cũng sẽ tự biến kiếm cớ cho đối phương, mà hơi tốt một chút, cũng sẽ mở rộng vô hạn, đây chính là tình yêu, phụ nữ trong tình yêu, là một kẻ ngốc không hơn không kém.
Kê Thanh vô cùng muốn cứ như vậy cùng Phong Cẩm Thành trở về, tự lừa dối mình tiếp tục cuộc sống qua ngày của cô, dù sao bất luận thế nào cũng cứ ngây ngô dại dột cả đời, anh có yêu cô hay không thì có sao? Tình yêu cũng không phải thứ sinh hoạt cần thiết.
Mà trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Trương Lộ, còn có ánh mắt sáng quắc của Phong Cẩm Thành, trai tài gái sắc, hai người xứng đôi giống như trời sinh đã là, so sánh xuống, nếu cô chen vào giữa, thật có vẻ đáng thương đáng buồn.
Cô không muốn tiếp tục làm một người phụ nữ như vậy, cái kiểu trong lòng khổ sở muốn chết,
trên mặt còn phải tươi cười, cô không muốn lại như thế, chỉ là, tại thời điểm mấu chốt này cô không muốn cùng Phong Cẩm Thành tranh chấp nữa, tâm lý trốn tránh làm đà điểu xuất hiện, Kê Thanh nghĩ, có thể kéo một ngày coi là một ngày đi! (aoi: oaaaa~~~ mềnh muốn oánh Kê tỷ một cái =””= Phong ca: ngươi dám!!? aoi:………..)
Phong Cẩm Thành cũng không biết trong lòng Kê Thanh đang bách chiến thiên hồi, Kê Thanh cam chịu, làm tâm tình Phong Cẩm Thành tốt lên không ít, nhưng tâm tình tốt không giữ được mấy ngày, ngày kia khi con xuất viện, Kê Thanh ôm con nói với anh, lúc này tôi không muốn trở về với anh, Phong Cẩm Thành cảm thấy, tất cả phong độ kiềm chế của mình trong cuộc đời này, đã bị người phụ nữ này giày vò đến một