
ây là lời giải thích.
“Vậy có liên quan gì đến tôi đâu.” Vẻ mặt Trình Trình không thay đổi.
“Cô nói tôi là bạn trai cô.” Nguyệt Độc Nhất nói rất nghiêm túc.
“Đó là vì….. Đó là vì không còn cách nào khác, hơn nữa tôi cũng cảm ơn anh rồi mà.” Anh ta không thể nói vô lý như vậy được.
“Ý của cô là cô lợi dụng tôi.” Nguyệt Độc Nhất nói rất chậm, hô hấp của Trình Trình trở nên nặng nề: “Không có, hoàn toàn không có.”
“Được rồi.” Nguyệt Độc Nhất gật đầu, sau đó gối đầu trên đùi Trình trình rồi ngủ, Trình Trình có chút bối rối, được rồi là ý gì? Hơn nữa đây là đùi của tôi, sao anh lại gối đầu lên đây.
“Này!”
“Đừng nhúc nhích!” Nguyệt Độc Nhất cau mày.
“Tiểu thư Trình Trình, Thiếu chủ của chúng tôi đã ba ngày ba đêm không được ngủ rồi, để anh ấy nghỉ ngơi một chút, được không?” Thủy Bách Thiên nâng gọng mắt kính, phía sau là ánh mắt dịu dàng, làm cho người ta không đành lòng từ chối.
Được rồi, ba ngày ba đêm không ngủ nghe qua cảm thấy rất đáng thương, nhưng liên quan gì đến cô!
Trình Trình cảm thấy nhàm chán nên nhìn ra cửa sổ, cô cảm thấy chân đã tê rần, đại khái là cô muốn cử động một cái, nhưng theo bản năng cô lai không muốn quấy rầy người đang nghỉ ngơi trên đùi mình, anh ta ngủ rất say, một vài sợi tóc rũ xuống mặt, làm cho đường cong trên khuôn mặt cương nghị của anh nhu hòa rất nhiều, bộ dạng lúc ngủ giống hệt một đứa trẻ, cô không tự chủ vén một lọn tóc vén ra phía sau tai của anh, đợi khi cô ý thức được mình đang làm gì, thì phát hiện ra xe đã sớm dừng lại, Thủy Bách Thiên và Thanh Á đang nhìn cô mỉm cười, trên mặt cô nổi lên những rặng đỏ khả nghi, nhất thời không biết nên nói gì.
“Đến rồi sao? Sao không đánh thức tôi dậy.” Nguyệt Độc Nhất đứng lên, mặc dù chỉ ngủ một chút nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Mới tới thôi.” Thủy Bách Thiên phân tích, “Để những người đó chờ một lát cũng không sao!”
Thanh Á dĩ nhiên biết Thủy Bách Thiên là loại người bên ngoài ôn hòa lịch sự nhưng bên trong lại là người đen tối, dù sao thì anh ta đã không thích bọn người Đông Nam Á này từ lâu rồi.
Nguyệt Độc Nhất sửa lại quần áo, anh làm một cách thong thả chậm rãi, Trình Trình nhìn không vừa mắt, liền thay anh cài lại nút áo sơmi, vừa quay người đã thấy ba người đàn ông chăm chú nhìn cô: “Tôi thấy anh ta làm quá chậm….Tôi muốn làm xong sớm, về nhà sớm.”
Cửa xe được mở ra, Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình vẫn còn đang tự trách mình nhiều chuyện đi vào Đông Cảng, Đông Cảng là một khách sạn xa hoa nằm ở ngoại ô, lúc này khách sạn đã được bao hết, vừa bước vào sân bọn họ liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Trình Trình cảm thán bên cạnh cô đúng là một vật phát sáng khổng lồ, Nguyệt Độc Nhất nói vài câu với Trình Trình, dặn cô đi tìm cái gì ăn, đừng chạỵ lung tung, anh ta vừa mới đi, Trình Trình liền buồn bực, dù sao mình cũng tới đây để đảm nhận vai trò bình hoa, vậy thì phải an phận làm bình hoa cho tốt, cô lấy vài món, một đêm không ăn quả thật có chút đói bụng, Trình Trình quan sát chung quanh rốt cuộc cũng nhận thấy những người phụ nữ xung quanh mình không quá thân thiện, mấy trăm đôi mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm vào cô, Trình Trình ăn không có khẩu vị, vội vàng để đĩa xuống, xoay người vào toilet.
Cô rửa mặt sơ qua, cột mái tóc dài lại, trong lòng nguyền rủa người đàn ông bá đạo đó mười bảy mười tám lần, rốt cuộc thoải mái hơn rất nhiều, bước ra khỏi toilet, cô không muốn quay lại phòng ăn đó nữa, nên tùy ý đi ra ngoài một lát, cô không cố ý muốn nghe lén, chỉ là không ngờ lại nghe được.
“Nguyệt thiếu, anh giữ đống hàng kia của tôi, lại không cho tôi và các anh em đường sống sao, nhớ năm đó ở Đông Nam Á, ai cũng nể mặt tôi, cho dù là giáo sư cũng phải cho Toàn Đông tôi vài phần làm ăn.” Người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn mở to hai mắt nhìn anh.
Thủy Bách Thiên nhíu mày, khóe miệng mang theo nụ cười: “Đông gia, giáo sư đã không để ý tới sự đời từ lâu rồi, hiện tại mọi chuyện đều do Nguyệt thiếu chủ quản lý.”
Ý tứ của Thủy Bách Thiên rất rõ ràng, gọi ông một tiếng Đông gia coi như nể mặt ông lắm rồi, đừng hếch mũi lên mặt.
Nguyệt Độc Nhất ngồi ở ngay phía trước, bắt chéo hai chân có chút không để ý: “Tôi đã nói rồi, người nào mua hàng của Tạ Tư Lệ, chính là gây khó dễ cho Nguyệt Độc Nhất tôi, có bao nhiêu tôi trả lại ông bấy nhiêu.”
“Số hàng kia ít nhất cũng vài triệu, tôi làm sao biết anh không mượn danh nghĩa đó nuốt hàng của chúng tôi!”
Sự im lặng làm cho Trình Trình không dám thở mạnh, sau đó cô thấy Nguyệt Độc Nhất chậm rãi đứng dậy,còn kia là nét mặt không lạnh không nhạt: “Nếu Đông gia nghĩ vậy, xem như Tháng Độc Nhất tôi nuốt hàng của ông.”
Sau đó hai mươi mấy họng súng nhắm thẳng vào Nguyệt Độc Nhất, trong tình cảnh này Trình Trình phải dùng tay che miệng mới không kêu ra tiếng. Toàn Đông cầm trên tay một cái điều khiển TV: “Tao nhấn một cái, căn phòng kia là phòng kín sẽ không ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì.Nếu mày kiên trì không giao hàng ra, cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi đây.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa điện tử trước mặt Trình Trình liền đóng lại, không nghe được âm thanh gì