
p Sâm nhấn mạnh từng từ chờ cô tỉnh lại, dường như nhích ra từng từ trong kẽ răng vậy, lập tức cả phòng bệnh tuyết rơi lả tả, lạnh đến mức đóng băng.
“Mami, con đi tìm ông ngoại, lát nữa đến nói chuyện với mami sau nha.” Ninh Ninh thơm chụt một cái lên má Trình An Nhã, hai mắt cong cong như vầng trăng, ngọt ngào, rạng rỡ, cậu thỏ thẻ, “Mami, nhãn quang của mami không tệ nha.”
Gương mặt trắng bệch của Trình An Nhã lập tức nổi lên hai đám mây ửng hồng, cô trừng mắt nhìn cậu, tiểu tử thối này.
Ninh Ninh vừa đi ra ngoài, không khí trong phòng bệnh trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt Diệp Sâm gắn chặt trên gương mặt của Trình An Nhã, sắc mặt anh hết sức phức tạp.
“Cô Trình, cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Trình An Nhã càng thản nhiên thì anh càng lạnh lùng.
“Có.” Trình An Nhã nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Nói đi.”
Nụ cười mỉm thường ngày của Trình An Nhã liền quay trở về, “Chủ tịch, bác sĩ nói chân của tôi phải mất một tháng mới đi lại bình thường được, cho nên… tôi muốn xin nghỉ phép.”
“Còn gì nữa?” Diệp Sâm nhả ra từng chữ, giọng điệu âm u đó, tuyệt đối không thể hiện chính xác tâm trạng muốn xé vụn cô ra lúc này của anh, anh từng bước tiến lại gần cô.
“Có thể nghỉ có lương không?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, vẫn rất là hám tài, bao gồm cả tiền thưởng và chuyên cần, gần mười vạn chứ ít ỏi gì.
Sắc mặt của Diệp Sâm đã âm u đến mức sắp đổ mưa đến nơi rồi, lồng ngực phập phồng dữ dội, hít thở sâu, anh phải dùng hết sức kiềm chế mới không lao đến mà bóp cổ cô.
Công lực giả ngô giả giọng của cô, quả thật là xuất quả nhập thần.
Cơn tức giận của Diệp Sâm đã lên đến cực điểm nhưng lại mỉm cười gật đầu, “Có thể.”
“Đa tạ chủ tịch.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có.”
“Tốt lắm.” Diệp Sâm nở nụ cười rất thân thiện hòa nhã, “ Cô Trình, cô không có, tôi có. Đó là con trai tôi.”
Trình An Nhã rất điềm tĩnh, “”Chủ tịch, anh thật biết nói đùa, chạy đến nhà nhân viên nhận con trai, anh muốn có con trai, có bao nhiêu là cô gái muốn sinh giúp anh.”
“Cô biết tôi có phải đang nói đùa hay không.” Diệp Sâm cười nhạt, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “Rõ ràng là con trai tôi, tại sao cô phải phủ nhận?”
“Con người giống nhau là chuyện thường, nhất định phải có quan hệ huyết thống sao?” Trình An Nhã hỏi ngược lại, “Hơn nữa, chủ tịch, chúng ta mới biết nhau vài tháng, làm sao có thể có con trai bảy tuổi được?”
“Xem ra cô muốn phủ nhận đến cùng rồi?” Diệp Sâm cũng không giận, đây là sự việc mà anh sớm đã dự liệu từ trước, “Đúng vậy, tôi không còn nhớ cô nữa, bảy năm trước tôi xảy ra một tai nạn, quên đi một số sự việc.”
Trình An Nhã hơi kinh ngạc, mất trí nhớ ư?
“Tôi không phải muốn cố ý quên đi ai đó, nếu tính ngược lại thời gian Ninh Ninh chào đời, vừa hay xảy ra trong khoảng thời gian tôi mất đi trí nhớ.” Diệp Sâm trầm giọng nói: “Cô Trình, lý do của cô không xác đáng, tôi chỉ muốn biết, Ninh ninh có phải là con trai tôi hay không?”
“Tôi muốn nghe Ninh Ninh gọi tôi một tiếng daddy.” Diệp Sâm trầm giọng, yết hầu chuyển động vài lần, trong giọng nói thấp trầm mang phần thấp thỏm, “Một nguyện vọng đơn giản như vậy, cô cũng không thể đáp ứng sao?”
Trái tim Trình An Nhã nghẹn lại, đau đớn, xót xa.
Trong lòng cô đang giằng xé kịch liệt, cô biết Diệp Sâm đã cô đơn quá lâu, vô cùng khao khát tình thân, anh muốn nhận Ninh Ninh, đó là lẽ thường tình.
Chỉ là…
Diệp tam thiếu, làm người không được tử tế như vậy, mềm nắn rắn buông, xưa nay cô mềm hay rắn đều không sợ. Thế nhưng, khi Diệp Sâm dùng giọng nói chờ đợi bi thương đó để nói lên nguyện vọng của anh.
Trình An Nhã vẫn bị dao động.
“Cô Trình.” Diệp Sâm cất tiếng gọi, nhìn cô đầy chờ đợi, trong ánh mắt chỉ toàn là nỗi háo hức thuần túy, dường như nếu cô phủ nhận, anh sẽ mất đi tất cả ánh sáng cuộc sống.
“Đây là con tôi.” Hồi lâu, Trình An Nhã mới cất giọng nói.
“Không ai phủ nhận điều này.” Diệp Sâm trầm giọng nói, “Thế nhưng, điều này không ngăn cản sự thật thằng bé là con trai tôi, có phải không?”
Trình An Nhã ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt Diệp Sâm thâm trầm, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của cô. Trình An Nhã không biết sẽ tiếp tục phủ nhận hay không nếu như là một Diệp Sâm lạnh lùng độc đoán thường ngày, cô có thể phủ nhận đến cùng.
Tiếc là, cái gã âm hiểm này, đổi sang đi tuyến bi kịch, đích thực đã khơi dậy một chút xíu xiu thương xót trong tim cô.
Cô biết rõ là anh đang giả bộ, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Trình An Nhã, mi đúng là đồ ngốc.
“Thôi được rồi.” Cô lẩm bẩm một mình, thở ra một hơi thật dài, tiếp tục phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần anh ta đi xét nghiệm AND của hai ba con, bằng chứng chắc nịch như vậy, cô muốn phủ nhận cũng hết cách.
“Đung vậy…là con trai anh.” Trình An Nhã từ tốn, bình thản trả lời, lại gấp gáp thêm vào một câu, “Anh không được tranh nó với tôi.”
Diệp Sâm nhếch môi, mỉm cười, tốt lắm, cuối cùng đã thừa nhận rồi.
Nụ cười đó, có chút kỳ quái.
Trình An Nhã đột ngột bừng tỉnh, giận đến mức chỉ muốn cho nụ cười nhức mắt của anh một đấm, tên khốn này rõ ràng