
ắm à? Tại sao vừa nhìn thấy là cô muốn bỏ chạy?”
Anh ta quên cô rồi?
Nụ cười méo mó của Trình An Nhã được điều chỉnh trở lại bình thường, thản nhiên.
Anh ta mặt mũi cực kỳ khôi ngô, tuấn tú vô song, nhưng khí chất quá ư lạnh lùng, ánh mắt băng giá khắc nghiệt khiến rất ít người dám nhìn thẳng vào đó, là một gã đàn ông mà khi xuất hiện có thể trấn áp tất cả, tính áp đảo 100%.
“Không, anh rất đẹp trai, thật ngại quá, nhưng tôi đang vội!” Trình An Nhã mỉm cười, thản nhiên vượt qua anh ta, đi vào trong nhà hàng. Năm đó khi cô rời thành phố A sang Anh được một tháng thì phát hiện mình có thai, cảm giác đàu tiên là kinh ngạc, cảm giác thứ hai là vui sướng. Lúc đó cô đang học tiếng, rất vất vả, mới nhập học phải chuẩn bị nhiều thứ, dì út khuyên cô nên bỏ đứa bé này đi, nhưng cô cố chấp giữ lại, vì Ninh Ninh mà chậm mất một năm học, nhưng cô không hề hối hận. Đứa bé này là toàn
bộ cuộc sống của cô.
Tạm thời không cần biết đứa bé này đến như thế nào, Trình An Nhã cũng rất cảm kích Diệp Sâm đã để lại nó cho cô, nơi đất khách quê người, bởi vì có nó, cô mới có thể chịu đựng được nỗi cô đơn vô tận, chịu đựng được sự chế giễu của người đời, chịu đựng được những gian nan vất vả của cuộc sống.
Trình An Nhã lướt vào nhà hàng như một linh hồn phiêu diêu, cảm giác bồng bềnh dưới gót chân, cô quả thật không ngờ còn có thể gặp lại anh ta.
Xác suất phù vân…
Thật huyền ảo.
Cô không hề chú ý rằng đôi mắt sâu thẳm đó vẫn đang gắn chặt theo bóng hình mình.
Diệp Sâm ngồi trên bộ ghế sô pha bằng da thật, bộ vest Armani vừa vặn, gương mặt cao quý đến yêu nghiệt, ánh mắt băng giá, vị chủ tịch trẻ tuổi này cho người ta cảm thấy một khí chất tao nhã đến lạnh lùng.
Ánh dương chênh chếch chiếu vào, những mảnh nắng nhảy nhót trên người anh, phủ lên một lớp quyến rũ trấn áp lòng người.
Diệp Sâm, hai bảy tuổi, là tam thiếu gia nhà họ Diệp, tốt nghiệp tại đại học Harvard, ba năm trước tiếp quản tập đoàn quốc tế MBS, dựa vào tài năng và thủ đoạn, trong vài năm ngắn ngủi đã nổi danh trên thương trường, đưa tập đàon quốc tế MBS lên một tầm cao mới.
Tác phong đanh thép, sách lược quyết đoán, vị chủ tịch trẻ tuổi này chỉ đầu từ vào những nơi có lợi, làm mưa làm gió trên thị trường.
Đồng thời, anh ta cũng là một chủ tịch nổi tiếng trăng hoa, gia tài hàng triệu đô, gương mặt khôi ngô tuấn túa, Diệp Sâm là đối tượng mà các giai nhân thục nữ tranh nhau lấy lòng.
Theo giới truyền thông đưa tin, thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Vân thị Vân Nhược Hi là bạn gái chính thức của anh ta, hai người đã đến bước bàn luận chuyện hôn nhân, trên các trang báo lớn cũng đã đăng ảnh hai người họ thân mật bên nhau.
Cho dù như vậy thì tốc độ thay bạn gái của Diệp Sâm cũng nhanh đến mức khiến người ta phải há miệng kinh ngạc, ngôi sao điện ảnh, hot girl, khuê nữ đại gia, bích ngọc tiểu gia, chỉ cần Diệp Sâm ưng mắt đầu không thoái khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Ngoại trừ Vân Nhược Hi, xưa nay chưa từng có người con gái nào ở bên anh ta được quá mười ngày, luật chơi của Diệp tam thiếu gia là dễ gặp dễ tan, tài sản và dung mạo của anh ta khiến người ta đổ xô đi tranh giành, nhưng sự lạnh lùng và đanh thép của anh ta khiến người ta không dám dây dưa nhiều.
Cho nên anh ta mới có biệt danh chủ tịch trăng hoa.
Đây là những điều mà Trình An Nhã đọc được từ tài liệu, điển hình của một công tử đào hoa, là hình tượng mà cô coi thương nhất.
Nghĩ đến chuyện sau này phải làm việc chung với loại đàn ông như vậy, cô liền nhớ đến một năm đày đọa bên Anh trước đây, Trình An Nhã đập bàn than thở, ngày tháng này không thể sống nổi rồi.
Thứ hai.
Ninh Ninh dậy từ rất sớm, nở một nụ cười rất tao nhã, nhự nhàng gõ cửa phòng An Nhã: “Mami, dậy thôi nào, hôm nay mami phải đi làm đó!”
“Biết rồi, biết rồi….” Trình An Nhã mơ màng trả lời.
Ninh Ninh cười tươi, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đi vào bếp, rửa nồi, bật bếp, tráng trứng, chuẩn bị hai suất ăn dinh dưỡng một cách thành thạo, bánh Sandwich thơm lừng đã ra lò, thằng bé lại tranh thủ hâm lại sữa cho nóng.
Một lúc sau, Ninh Ninh mở cửa bước vào, thân hình nhỏ bé nhảy lên giường, một chân đá bay Trình An Nhã xuống đất.
Rầm…
“Ái, đau quá…”
Ninh Ninh ung dung nhảy xuống giường, không đoái hoài đến ánh mắt ai oán của mẹ, hứng nước, bóp kem đánh răng, mỉm cười bày ra tư thế mời vào.
“Mami, MBS rất nghiêm, mami mà đến muộn mất việc là cái chắc, lúc đó hai mẹ con ta chỉ có nước húp cháo thôi.” Trình An Nhã muốn khóc mà không có nước mắt.
“Ninh Ninh, mẹ hận con… á á á…” Trình An Nhã hét lên, vô cùng ai oán lết vào phòng tắm. Ninh Ninh giúp cô gấp chăn, chọn trang phục đi làm hôm nay, xếp gọn ghẽ trên giường.
Trình An Nhã bước ra, thay quần áo, trang điểm nhẹ, búi tóc gọn gàng.
Khi ra khỏi phòng, Ninh Ninh đã chuẩn bị cặp sách xong, đang ngồi ăn sáng. “Chào buổi sáng, mami, mami mau ăn sáng đi, chúng ta cùng ra ngoài.”
Trình An Nhã ai oán gặm bánh mì, thông thường mà nói, buổi sáng chẳng phải là mẹ phục vụ con trai hay sao? Tại sao ở đây lại đổi thành con trai phục vụ mẹ chứ?
Con trai cô là