
ón tay nắm chặt, như đang ra sức chế ngự
điều gì.
“Dương Triết Khôn, anh đến đây làm gì, không có việc gì
thì mau cút đi, bản thiếu gia không có thời gian bận tâm tới anh.” Diệp
tam thiếu trầm giọng nói, xưa nay anh vốn không thích gặp Dương Triết
Khôn.
Trình An Nhã có chút ngượng ngùng, trong lòng hơi bối rối, nhưng cô lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Tất nhiên là có chuyện mới tìm đến cậu.” Dương Triết Khôn từ từ tiến lại
gần, giọng nói lạnh lẽo, nhìn gần, Trình An Nhã có chút kinh ngạc, thái
độ lạnh băng và cơn giận dâng trào của anh ta khiến người khác hoảng sợ, cô bất giác rùng mình.
“Diệp Sâm, các anh có chuyện cần bàn, em đi vào trước đây.”
“Không, An Nhã, em ở lại đây. Sự việc này có liên quan tới em.” Ánh mắt Dương Triết Khôn càng sẫm lại.
Diệp tam thiếu hiện rõ thái độ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói, “Có chuyện gì
thì nói mau, đừng có bày trò nữa, bản thiếu gia không có thời gian hầu
anh.”
“Diệp tam, hãy rời xa An Nhã.” Dương Triết Khôn nhả ra từng chữ một, trên người mang theo một không khí rất đáng sợ.
Diệp tam thiếu cười lớn, “Anh nói đùa gì thế? Dương Triết Khôn anh có bị bênh thì đi tìm thuốc, đừng đến đây nói lời vô nghĩa.”
Dương Triết Khôn rất phẫn nộ, vung tay ném những giấy tờ trên tay mình lên ngực
Diệp Sâm, giấy tờ tứ tán, bay rợp trời, tựa như lớp màu nhợt nhạt của
cái chết. Trình An Nhã thấy lạnh cả sống lưng, cô có một dự cảm không
lành.
“Nói đùa? Đích thực là một trò đùa.” Dương Triết Khôn cười
nhạt chỉ về Trình An Nhã nói, “An Nhã là cháu ngoại của Lâm Hiểu Nguyệt
anh có biết không?”
“Anh nói cái gì?” Diệp tam thiếu nghiến răng hỏi, sắc mặt trắng bệch.
Dương Triết Khôn cười nhạt, “Sao? Sợ rồi hả?”
Giống như ống kinh quay chậm trong phim, Diệp tam thiếu từ từ ngẩng đầu lên,
ánh mắt nhìn Trình An Nhã khiến cô cảm thấy trong lòng ngột ngạt, trong
phút chốc toàn thân lạnh ngắt.
“Không phải là em đã nói em không biết Lâm Hiểu Nguyệt sao?
An Nhã hoảng sợ, hoang mang không biết làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Nói đi chứ!” Diệp tam thiếu phẫn nộ, mười ngón tay nắm chặt vai Trình An
Nhã, như dốc hết sức lực bóp nát vai cô, bên cạnh tai cô hét lớn: “Nói
đi, nói em không phải là cháu ngoại của Lân Hiểu Nguyệt, nói em và bà ta không có quan hệ gì, nói đi…”
Gió đêm thổi rì rào, ánh trăng ảm đạm lạnh lẽo.
Mái tóc dài phủ lên che mắt cô, từng sợi mềm vương vấn như thắt chặt tim cô.
Dương Triết Khôn giật tay Diệp tam thiếu ra, giằng cô về phía mình bảo vệ,
lạnh lùng nhìn Diệp tam thiếu, “Bây giờ anh hận cái gì? Lúc đầu không
phải là anh đã cho người điều tra rồi sao? Vì sợ hãi sự thật sẽ như anh
nghĩ nên anh đã dừng lại, dung túng bản thân tự tạo nghiệp chướng.”
“Đồ khốn kiếp anh hãy cút đi cho tôi, việc của tôi và cô ấy không cần đến
anh nhiều lời.” Trong lòng Diệp tam thiếu cuồn cuộn dâng trào một nỗi
căm hận, anh vung tay đấm về phía Dương Triết Khôn, đấm trúng cằm anh
ta. Dương Triết Khôn không kịp phòng bị, bị đánh trúng, bất giác nới
lỏng tay.
Cánh tay của Trình An Nhã bị Diệp tam thiếu nắm chặt
trở nên tê dại, cô vẫn chưa hoàn hồn lại, bỗng nghe thấy tiếng gió rít
bên tai, nắm đấm của Dương Triết Khôn trượt qua mang tai cô đấm thẳng
vào mặt Diệp tam thiếu, khiến anh loạng choạng ngã về phía sau vài bước, trên môi bật máu tươi, nhưng vẫn giữ chắc lấy Trình An Nhã không buông.
Dương Triết Khôn lại đấm cú thứ hai.
“Chết tiệt.” Diệp thiếu bất ngờ tung một cú đấm, không kiểm soát được cơn giận dữ, hai người lao vào đánh nhau.
Trực tiếp quần tả như vậy, nắm đấm của Diệp tam thiếu vừa nhanh vừa mạnh,
đánh cho Dương Triết Khôn thâm tím mặt mày, mồm miệng đầy máu. Bao nhiêu dục vọng, phẫn nộ, uất hận của buổi tối hôm nay, Tam thiếu đang muốn
tìm chỗ phát tiết, Dương Triết Khôn lại chủ động đến nộp mạng, lại không phải là đối thủ của anh, Dương Triết Khôn bị coi như bao cát để Diệp
tam thiếu đánh.
Trình An Nhã sững sờ nhìn cảnh trước mắt, thấy
Dương Triết Khôn liên tiếp nhổ ra mấy ngụm máu, cô không thể đứng yên mà nhìn vậy bèn xông tới, giữ lấy Diệp tam thiếu, “Đừng đánh nữa, Diệp
Sâm, nếu đánh tiếp sẽ có án mạng đấy.” “Mau tránh ra.” Diệp tam thiếu
phẫn nộ, “Không thì đánh luôn cả cô đấy.”
Trình An Nhã thở hổn
hển, ánh mắt long lanh nhìn Diệp thiếu, đứng trước Dương Triết Khôn kiên quyết bảo vệ không cho Diệp tam thiếu động chân tay, Diệp tam thiếu
càng phẫn nộ, Trình An Nhã nhẹ nhàng nói: “Diệp Sâm, em thật sự không
biết Lâm Hiểu Nguyệt là ai, em không phải là cố ý lừa gạt anh.”
Diệp tam thiếu không nói gì liền quay đầu đi, dường như việc nhìn cô lần nữa chỉ khiến cho anh thêm đau lòng.
“An Nhã, theo anh đi về, ông muốn gặp em.” Dương Triết Khôn nói, tay nắm
chỗ vết thương, dựa vào Trình An Nhã định đi. Diệp tam thiếu không hề có ý níu giữ, nửa khuôn mặt hoàn mỹ đó cứng nhắc như tượng tạc.
Ánh trăng rọi vào mặt anh càng toát lên vẻ mặt băng giá.
Trái tim Trình An Nhã đau nhói, Diệp tam thiếu, tại sao lại như vậy?
Diệp tam thiếu đi thẳng vào biệt thự để lại cho An Nhã là bóng lưng lạnh lẽo trong bóng đêm trải dài mãi.
“Em khôn