
m qua vì được ngủ sớm, cho nên hôm nay Lạc Điềm Hân thức dậy có chút sớm.
Cô hơi mở mắt của mình ra, sao lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình có chút kỳ quái?
Lúc nào thì trước mặt mình có một bức tường?
Lạc Điềm Hân ngẩng đầu nhìn phía trước, là Trình Hạo Hiên, trong nháy mắt, toàn bộ trí nhớ đều trở về.
Tối hôm qua, lúc cô nghỉ ngơi, anh còn trên giường ! Hơn nữa, còn ở bên cạnh cô, bây giờ sao lại gần như vậy? Cô thoáng ngẩng đầu, phát hiện mình không ý thức được mà nằm trong ngực Trình Hạo Hiên.
Xong rồi, quả thực quá mất mặt. Trong mấy ngày nay, chắc cô không ngủ như vậy chứ? Buổi sáng cô luôn dậy trễ hơn anh, cô căn bản cũng không biết mình ngủ thành cái dạng gì.
Bàn tay Trình Hạo Hiên rất tự nhiên mà đặt lên hông của Lạc Điềm Hân, làm cô không dám động, chỉ sợ sẽ đánh thức anh.
Cô muốn lúc anh chưa tỉnh, mau chóng rời giường.
Cô nhẹ nhàng cầm tay của anh lên, sau đó di chuyển thân thể của mình, lui về phía sau.
Thật vất vả mới di chuyển đến vị trí an toàn, chuẩn bị buông tay anh xuống thì chủ nhân của cánh tay đã chặn lại, kéo cô vào trong ngực của mình.
"Chào buổi sáng!" Trình Hạo Hiên vừa mới tỉnh, giọng nói lười biếng vang lên ở trên đầu cô.
Vẻ mặt Lạc Điềm Hân lúng túng, hơn nữa khuôn mặt còn đỏ bừng cả, cho nên căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh, "Chào buổi sáng. . . . . ."
Trình Hạo Hiên ôm lấy thân thể của cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh, "Sao cô ở trong lòng tôi? Tối hôm qua cô đã làm gì tôi?"
Lạc Điềm Hân đẩy anh ra một chút, "Cái gì gọi là tôi làm gì anh? Là anh làm gì tôi mới đúng!"
Cô lựa chọn nguỵ biện, dù sao thì tất cả mọi người ngủ thiếp đi, ai mà biết đây là lỗi của ai đây?
"Thật sao? Sao tôi lại làm gì cô? Tôi ngủ rất an phận, hơn nữa, vị trí của tôi không thay đổi, ngược lại là cô, mới vừa rồi không phải ở trong lòng tôi sao?"
Thật ra thì Trình Hạo Hiên đã sớm tỉnh, lúc cô chuẩn bị mở mắt, anh mới nhắm mắt lại.
Tình hình như vậy, mỗi sáng sớm anh đều thấy, cô luôn nằm trong ngực của anh, như đang hưởng thụ nhiệt độ trong lòng anh, nhưng anh lại lựa chọn không nói với cô.
Lạc Điềm Hân ngồi dậy từ trên giường, "Tại sao là tôi? Tôi là con gái! Là anh kéo tôi qua!"
"Vậy tại sao không phải cô ngủ sau, nằm chết dí trong lòng tôi đây này?" Trình Hạo Hiên cũng ngồi dậy từ trên giường, nhìn cô.
"Làm sao có thể?" Dù sao thì cô cũng kiên quyết không thừa nhận, cho dù cô làm như vậy thật, nhưng cô là con gái, dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình không cẩn thận.
Trình Hạo Hiên từ từ đến gần Lạc Điềm Hân, "Rốt cuộc thì là ai trong hai chúng ta, buổi tối chủ động như vậy?"
Lạc Điềm Hân sợ sệt lui về phía sau, anh muốn làm cái gì?
"Tôi không biết! Anh không cần đến gần như vậy đâu!"
"Tại sao tôi không thể đến gần? Tôi không phải là muốn làm cái gì!" Mặt Trình Hạo Hiên vô tội mà nhìn cô.
Lạc Điềm Hân không dám bảo đảm, "Anh. . . . . ."
Cô lấy tay mở rộng khoảng cách của hai người, nhưng bị Trình Hạo Hiên bắt được, lôi kéo vào trong ngực của anh, lần này lại bị vây vững vàng ở trong ngực.
"Có người nói nói với cô chưa, dáng ngủ của cô thật đáng yêu?" Trình Hạo Hiên cúi đầu nhìn hai gò má đỏ bừng của cô nói.
"Không có. . . . . . Có. . . . . ." Từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ ra, bạn bè cũng không ngủ cùng cô trên cùng một cái giường, làm sao có người nói như vậy?
Hơn nữa, anh nói cô đáng yêu? Không phải cô tỉnh trước sao? Cô tỉnh trước, sao anh có thể thấy?
"Anh thức dậy trước?"
Trình Hạo Hiên không trả lời, chỉ nhìn cô.
"Trình Hạo Hiên, anh cái người khốn nạn này, anh cố ý chỉnh tôi đúng không?" Lạc Điềm Hân nhất thời giận đến không thở được.
"Tôi không nói như vậy!" Anh đột nhiên cảm thấy, bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu!
Lạc Điềm Hân đẩy anh ngã xuống giường, cầm gối lên, bắt đầu đánh, "Khốn nạn, rõ ràng đã tỉnh sớm, anh còn xem trò cười của tôi!"
Trình Hạo Hiên tránh né sự tấn công của cô, sau đó đổi lại thành anh đè cô dưới thân.
"Tôi không cố ý chỉnh cô, là cô không thấy, mỗi sáng lúc tôi tỉnh lại, cô luôn ở trong lòng tôi, chẳng lẽ cô không làm gì? Tôi nói cô cố ý !"
Anh nhìn cô gần trong gang tấc nói.
Mỗi sáng? Cô muốn sao? Thật là mất thể diện, mình cùng một người đàn ông ôm ấp, ngủ chung mỗi ngày.
"Anh có thể nói cho tôi biết! Sao anh không nói sớm?"
Trình Hạo Hiên từ chối cho ý kiến, "Tôi chỉ muốn xem, xem rốt cuộc là cô giả bộ hay là không biết thật."
" Đương nhiên là tôi không biết." Cô đều ngủ thiếp đi, làm sao có thể biết mình đã làm những gì?
"Bây giờ cô muốn chối cãi sao?" Trình Hạo Hiên chưa bao giờ nhìn cô ở khoảng cách gần.
Lông mi của cô rất dài, như muốn che đi chuyện trước mắt. Hơn nữa, da của cô mịn đến nỗi ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, bình thường không thấy cô chăm sóc thế nào!
Hơn nữa, đè cô ở dưới thân, thân thể cô đầy đặn hơn anh tưởng tượng, mà không phải như tưởng tượng trước kia của anh, xinh xắn nhanh nhẹn.
Lạc Điềm Hân chu cái miệng nhỏ, "Không có!"
"Vậy cô bây giờ thừa nhận là cô chủ động ôm tôi?" Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười nói.
Cô có chút kinh ngạc, anh bình thường rất ít cười, nhưng cười với cô.
"Lời này của