
a bẩn, An Thần không để ý sao.
Nắm phía sau lưng của anh, rất muốn học anh một tiếng xé rách y phục của anh, nhưng áo sơ mi này là chất lượng thật quá tốt, cô dù muốn nhưng
lực bất tòng tâm.
Hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được, nghẹn đỏ mặt lên tiếng: "Anh có thể hay không cởi xuống?"
Quần áo ma sát cô thật rất khó chịu.
An Thần rốt cuộc cười ra tiếng, nâng lên gương mặt kia xem ra giống như là táo đỏ hôn rồi lại hôn: "Em cởi cho anh."
Em cởi cho anh, trần truồng bốn chữ, để cho cô nguyên bản là hồng nộn
gương mặt càng thêm kiều diễm ướt át, trở tay đã nắm một bên gối đầu che kín đầu, che giấu khó khăn cùng ngượng ngùng của chính mình.
Anh luôn là cái bộ dáng này, mỗi khi mình hơi lùi một bước, anh liền
dương dương đắc ý đi phía trước nhảy qua một bước dài, buộc cô thỏa
hiệp.
An Thần cười nheo mắt, bắt đầu tăng nhanh động tác phía dưới , lần lượt
vọt tới hoa nhụy của cô, mang theo cô hướng đỉnh núi xông tới, Tô Thiển rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ.
Loại đau cũng vui vẻ này, hiển nhiên so với lần trước khoái lạc hơn, cảm nhận được cô vui vẻ, An Thần lại ngừng lại, bàn tay dò hướng hai người chỗ kết hợp, xoa tiểu đậu tử, chính là bất động.
Thói quen anh mạnh mẽ, đối với anh đột nhiên dừng lại cảm thấy bất mãn,
cường đại trống không làm cô cực kỳ khó chịu, cắn môi, nhìn chằm chằm
anh.
"Cởi cho anh đi, ngoan."
Liếm lên vành tai của cô, hướng thân thể cô từng chỗ mẫn cảm ma sát.
Tô Thiển đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc, không chơi trò giày vò người như vậy: "Em không cần có thể hay không."
Đáng chết, cô không cần có thể chứ, An Thần ghê tởm, tuyệt không hướng anh thỏa hiệp.
"Không thể!"
Anh trả lời dứt khoát, tại trong đáy lòng yên lặng thề, nhất định phải đem con nhím này huấn thành con cừu nhỏ ôn thuận.
Tô Thiển im lặng, mới khi nãy, cô đoạt lấy quyền tuyệt đối nhưng giờ biến thành người yếu thế.
Cô ưỡn người, bàn tay sờ lên quần của anh, phí sức từng điểm từng điểm
kéo xuống dưới, trong lòng lại đem An Thần nguyền rủa không còn gì .
Đợi cô hoàn toàn rút đi, đã đem thể lực tiêu hao hầu như không còn, nói
giỡn, bị anh gắt gao đè ở phía dưới, sau đó còn cởi quần cho anh, đó là một công việc mệt chết đi.
"Mang TT."
Cô nhắc nhở, ngay cả là như vậy, cô vẫn như cũ có thể duy trì vẻ thanh tỉnh, không mang, cô có thể lại thật sự bi thống rồi.
An Thần không nhịn được nhăn đầu lông mày, lại TT, cô rốt cuộc là chưa muốn có con hay là không muốn có con với anh?
"Đã bị anh ném, không còn." Anh làm sao có thể cho phép cái kia phá hư chuyện tốt của anh.
Tô Thiển đối với anh hận chính là cắn răng nghiến lợi, theo thói quen lần nữa duỗi ra ngón tay dò hướng bên hông.
An Thần sớm có dự bị tự đắc bắt được móng vuốt không an phận kia, đặt ở
ngoài miệng hôn rồi lại hôn, phía dưới lúc này mới nặng nề động, trong
miệng cũng ở đây nỉ non: "Chính là muốn em mang thai, em dám không
chịu?"
Tô Thiển: . . . . . .
Xong chuyện, An Thần ôm cô tế nhuyễn thân thể thỏa mãn đi ngủ, khuôn
mặt Tô Thiển u sầu, lấy điện thoại di động ra, mở ra Bách Khoa, tìm một
chút các biện pháp ngừa thai khẩn cấp hữu hiệu lại không hại
thân. An Thần ném cặp dép kia, đem giày đế bằng mát mẻ cho cô thay, lúc này
mới ngẩng đầu lên siết chặt cái mũi nhỏ xinh của cô: "Hiện tại là mùa
hè, em không sợ nóng sao?" .
Tô Thiển ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, vì tránh ánh mắt hung dữ của người nào đó, trong khoảng thời gian ngắn làm sao nghĩ nhiều như vậy.
"Khí trời dần dần nóng, em nên đi shopping, bảo họ gói hết y phục mang
đến đây, rồi tự chọn, anh sợ người giúp việc chọn em không hài lòng." .
Sớm ngày bồi dưỡng được tình cảm, sớm ngày sang được chuyện sanh con.
Anh mới vừa quét mắt mấy lần trong tủ quần áo, phần lớn đều là dày một chút, hoặc là trang phục củ năm ngoái.
“Bình thường nhìn em mặc tới mặc đi cũng chỉ vài bộ, cũng không thấy em mua thêm cái mới”
Không phải đều nói phụ nữ yêu thích quần áo và trang sức sao? Cô làm sao lại đặc biệt như vậy ~
Tô Thiển đành ừ một tiếng, đối với chuyện ăn mặc, cô từ trước đến giờ đều không có ai dạy, có mặc là được.
"Anh cùng em đi chọn đồ, cùng nhau lựa cái em thích ."
An Thần không chút để ý Tô Thiển, biết cô không đem lời nói của mình vào tai, thở dài một hơi, vẫn là anh tự thân tự lực thì tốt hơn, người phụ
nữ này cũng chỉ biết qua loa với anh.
Trán Tô Thiển rơi xuống vài vạch đen: "Anh dường như cũng rất rảnh rỗi?" .
Mỗi lần nhìn thấy anh, đều cùng mình nhàm chán đối thoại, người đàn ông
kim cương, không phải nên thời thời khắc khắc chuyên tâm công tác sao? ? ?
Trong mắt An Thần thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó thoải mái,
một câu khiến người chết không đền mạng, ánh mắt của anh cười cười: “Hầu bà xã của mình quan trọng hơn.”
Có thể bảo đảm bà xã sống được những ngày thật vui vẻ là điều kiện tiên
quyết, anh gặp thời thời khắc khắc sẽ cùng bà xã nhà mình dính sát bên
nhau, sớm ngày bồi dưỡng được tình cảm, sớm ngày bàn chuyện sanh con.
Tô Thiển vỗ vỗ đầu của An Thần đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt tràn đầy