
bị bắt cóc đó, là đi đâu vậy?" .
Giọng nói kia, mang theo thật sự chất vấn, Tô Thiển không hiểu, cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, sao giờ anh lại muốn biết.
"Không phải cũng nói qua cho anh sao?" . Dừng một chút, đi tới bên
giường ngồi xuống: "Đi dạo khắp nơi, sau lại đụng phải hai người bạn,
liền cùng nhau ăn cơm tối, sau đó anh cũng biết rồi." .
An Thần mày khẽ nhảy lên một cái, ngữ điệu vẫn lạnh như băng kinh người như cũ: "Bạn? Là vị Vạn tiên sinh kia sao?" .
Sắc mặt Tô Thiển cứng đờ, tiếp theo buông lỏng nâng khóe môi lên, mặt
tràn đầy tươi cười: "Anh cũng đã biết, cần gì hỏi em nữa? An tiên sinh,
anh là thăm dò em sao?" .
An tiên sinh? Tiếng gọi lạnh nhạt như vậy, đây tuyệt đối là dấu hiệu trước khi Tô Thiển nổi giận.
Anh giận đùng đùng trở lại, tuy vậy chủ yếu là tự giận chính
mình, chính là chỉ tới hỏi cô cái này sao? Giọng nói kia cùng lời lẽ,
rõ ràng liền lộ ra mình hoàn toàn không hề tin tưởng cô! Edit: Tiểu Mập
Anh giận đùng đùng quay trở lại, trưng ra bộ mặt đen thui, chính là tới
chỉ để hỏi cô cái này sao? Giọng nói kia cùng thái độ kia, rõ ràng bộc
lộ ra anh không tin tưởng cô!
Tô Thiển khóe miệng nâng lên nụ cười châm biếm, trong lòng dâng lên một tia chua xót .
Nhiệt độ trên khuôn mặt An Thần đã giảm lại càng giảm, anh phát hiện sức chịu đựng của mình đã đến cực hạn rồi. Đem tờ báo trong tay ném qua:
"Cái này, em giải thích ra sao đây?" .
Tô Thiển ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh một cái, đem ám mắt nhìn đến tờ báo đã bị anh bóp chặt đến không còn hình dáng, mí mắt hung hăng giật giật, có chút nhức đầu.
Mẹ ơi, ngày đó cùng Vạn Dạ hai người đứng cùng nhau thắt dây giày, bị
người ta chụp ảnh được, tư thế mập mờ, không trách được An Thần muốn nổi giận.
Chỉ là, cô một ý nghĩ muốn giải thích cũng không có, chỉ là đem tờ báo
đặt lại, cao ngạo ngẩng đầu lên, khinh miệt nhìn anh một cái: "An tiên
sinh tin sao?" .
An Thần lạnh lùng cười một tiếng, này, làm sao anh có thể không tin!
"Vậy anh muốn xử lý như thế nào? Đem tôi từ tầng 100 ném xuống ? Rồi
tiêu diệt công ty của Vạn Dạ?" Tô Thiển cau mày, đôi tay ôm ngực, bình
thản mở miệng.
An Thần cười thảm: "Em ngay cả giải thích cũng lười, đây mà gọi là giải thích sao?" .
Ở trong tâm trí của người phụ nữ này, anh cứ như vậy mà không có một
chút địa vị nào, bất kể mình có phải là hiểu lầm hay không, cô một chút
cũng không quan tâm đúng không?
Anh đem hết toàn lực đi bảo vệ tình yêu của mình, rất trân trọng
nó,nhưng cuối cùng, trong mắt của cô đều chưa từng chân chân chính chính liếc nhìn anh một cái.
Vậy mà anh lại tin cô..., cái gì mà nhớ anh, cái gì mà thương anh, toàn bộ đều là lời dối trá!
Tô Thiển buồn cười, theo dõi anh hồi lâu mới mở miệng: "Em nếu nói đây không phải là sự thật , vậy anh có tin không?" .
An Thần nhíu mày, ánh mắt âm lãnh, lạnh lùng nói hai chữ: "Không tin! ! !" .
Quả nhiên là như vậy, anh căn bản cũng không tin cô, bất kể là làm cái gì và nói gì, anh đều chỉ tin vào hai mắt của mình.
"Nếu là như vậy,em giải thích có ích lợi gì?" .
Tô Thiển vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, một bộ dáng không liên quan đến anh, bình thản mở miệng.
An Thần trong lòng lạnh như đang ở giữa mùa đông khắc nghiệt lại bị dội
cho một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, hít thở không thông, ngực phập
phồng, cắn răng, trong lòng đau đớn tê liệt.
"Nếu như đem anh đổi lại là Vạn Dạ, đãi ngộ có thể hay không cũng giống anh ta?" .
Nắm đấm bị siết chặt nghe ken két, sau đó lại thả lỏng, gian nan mở miệng. Edit: Tiểu Mập
Nắm đấm bị siết chặt nghe ken két, sau đó lại thả lỏng, gian nan mở miệng.
Tô Thiển cúi đầu nhìn chân cùng đầu ngón tay của mình, khóe miệng khẽ
mấp máy, cười lạnh: "Tin tôi thì không cần phải giải thích, không tin
tôi cũng không cần phải giải thích!" .
An Thần ngẩn người, trên người muôn vàn lửa giận vào thời khắc này đã
thiêu đốt đến cực hạn, nhìn cô đứng bên gương mặt lãnh đạm, làm thế nào
cũng không bộc phát được lửa giận.
"Cho nên, tôi mới không tin tưởng em, Vạn tiên sinh mới là người tin
tưởng em , anh ta và em mới là một đôi do trời đất tạo nên, giống như
lời báo chí đã nói, trai tài gái sắc! ! !" .
Đau lòng, hít thở có chút khó khăn, giống như muốn ngay lập tức bóp chết cô!
Bản thân phải mềm mỏng,anh cảm thấy vô cùng khó khăn?
Tô Thiển nhức đầu, cảm giác như mình đang trình diễn một vở kịch cẩu
huyết vậy, cẩu huyết đầy tính bi kịch, mà mình, lại là nữ chính của vở
kịch cẩu huyết đó.
"Anh có thể đừng làm loạn được không? Anh cứ như vậy không tin em?" .
"Anh chỉ tin vào hai mắt của mình!" .
An Thần cắn chặt răng, hai mắt ánh hồng, đã sớm nói với cô không cho cô
cùng người đàn ông khác tiếp xúc, không cho cùng người đàn ông khác tiếp xúc, nhất là cái gã họ Vạn đó, cô lại cố tình không nghe, đối với lời
nói của anh trưng ra bộ dáng mắt mù tai điếc, còn bị người ta bàn tán
mập mờ gì đó, anh thật hận không được một phát bóp chết cô mới hả được
hận.
Tô Thiển cười to hai tiếng đầy châm chọc, trong lòng phức tạp cùng khổ
sở không thể nói ra, tay đặt lên ngực, phát hiện hô hấ