
như
nêm. Tiểu Trí nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, còn có bộ dáng mọi người chỉ trỏ anh, lại liếc mắt nhìn ‘chị Tạ’ bởi vì không ngừng
mắng anh mà cái miệng màu đỏ luôn khép khép mở mở. Cả người bắt đầu
không chịu khống chế phát run, lúc anh cúi đầu thấy đôi tay Chiêu Đệ nắm lấy tay anh, liền lại cắn chặt răng khắc chế xúc động muốn ôm đầu ngồi
xổm góc tường của mình.
Cho dù Chiêu Đệ biết chuyện có kỳ quái, nhưng dù sao đến bây giờ cô chưa từng xử lý qua tình huống như vậy. Hơn một tháng này thông qua ti vi cô được biết thêm rất nhiều kiến thức, nhưng đây đều chỉ là một ít lý luận suông mà thôi, thật sự gặp chuyện, cô một chút kinh nghiệm xử lý cũng
không có. Tất cả trấn định lúc trước dưới tình cảnh bị nhiều người vây
xem như vậy cũng đang từng chút từng chút biến mất.
Bây giờ cô cái gì cũng không biết, chỉ biết là phải bảo vệ Tiểu Trí, cô
không thể tiếp tục để người này mắng Tiểu Trí ngu ngốc, cô muốn tiến lên che miệng người nọ. Nhưng vừa muốn tiến lên, lại cảm giác được tay bị
Tiểu Trí nắm lấy sít sao, làm cô không thể động đậy. Cô quay đầu nhìn
Tiểu Trí, thế này mới phát hiện tình trạng của Tiểu Trí không tốt, trên
mặt anh đầy mồ hôi lạnh, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, thậm chí đã có
tia máu. Nhưng cho dù anh đã chật vật như vậy, anh vẫn kiên định nắm tay cô, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu giấu cô ra phía sau anh.
Sau khi Chiêu Đệ nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Trí, nước mắt lập tức
rơi xuống, cô sít sao ôm chặt Tiểu trí, ở bên tai anh không ngừng nói:
“Tiểu Trí, đừng sợ, Chiêu Đệ ở đây, Chiêu Đệ không sợ, cho nên Tiểu Trí
cũng đừng sợ.” Nói nói, bản thân Chiêu Đệ cũng không biết cô đang nói
những gì, là đang bảo Tiểu Trí không phải sợ, vẫn là bảo anh không cần
lo lắng cô sợ hãi.
Ngay lúc Chiêu Đệ nói xong những lời hỗn loạn này lần hai, Chiêu Đệ phát hiện Tiểu Trí cũng đang ôm ngược lại cô, học cô ở bên tai cô nhẹ nhàng
nói: “Tiểu Trí không sợ, Chiêu Đệ cũng không sợ.”
Hai người trong đám người, trước mắt bao người ôm lẫn nhau, an ủi lẫn
nhau, từ từ cảm giác thanh âm chửi rủa bên kia càng ngày càng xa. Editor: Linh
Lúc Hạ Cầm thật vất vả mới tìm được lối an toàn ở bên ngoài bách hóa trở về, liền nhìn thấy chỗ ban đầu Chiêu Đệ và Tiểu Trí đứng bị người vây
quanh ba tầng, trong lòng không khỏi lộp bộp, hay là Chiêu Đệ và Tiểu
Trí gặp chuyện không may. Cũng không phải, bách hóa so với bên ngoài còn an toàn hơn nhiều, không xe không chó, huống chi còn có Chiêu Đệ ở đây, đứa nhỏ này ổn trọng như vậy, làm sao có thể để bản thân và Tiểu Trí
gặp chuyện gì nguy hiểm đây? Cho dù trong lòng không ngừng an ủi mình
như vậy, nhưng bà vẫn không dừng lại động tác chen vào trong đám người.
Đến khi bà dùng hết khí lực, trong tiếng oán giận của người bị gạt dẫn
đầu đi lên hàng người phía trước, đập vào mắt chính là hai đứa nhỏ ôm
chặt lấy nhau, trên mặt cả hai đều còn nước mắt chưa khô. Thậm chí bà
còn chưa phát hiện trong vòng vây này còn có một người đang vừa chửi bậy vừa vỗ mông đứng lên. Chỉ thẳng tắp chạy đến bên cạnh Tiểu Trí và Chiêu Đệ, dùng sức ôm chặt hai người, hai tay chia ra vuốt ve đầu hai đứa
nhỏ.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí, nín khóc nào, nói cho mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện
gì, mẹ lấy lại công đạo cho hai đứa.” Dù cái gì cũng không hỏi, Hạ Cầm
vẫn biết chuyện này khẳng định là bọn họ chịu oan ức. Dựa vào hiểu biết
của bà về Chiêu Đệ, Chiêu Đệ không có khả năng vô duyên vô cớ đi trêu
chọc chuyện gì. Tiểu Trí tự bế hướng nội như vậy thì càng không cần phải nói, vậy cũng chỉ còn lại khả năng người khác bắt nạt bọn họ. Lúc này
Hạ Cầm chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại cay cay, nhiều hơn là
đau lòng hai đứa nhỏ này, càng thêm tức giận cái người bắt nạt hai đứa
nhỏ.
Chiêu Đệ vừa thấy người ôm bọn họ chính là Hạ Cầm, vốn nước mắt đã ngừng chảy bỗng chốc lại tràn mi mà ra. Cô thoáng rời khỏi ôm ấp của Tiểu
Trí, khóc chỉ ‘chị Tạ’ đã đứng bên quầy, bị tình huống trước mắt làm cho thất thần. Lần đầu tiên giống đứa nhỏ muốn người lớn hỗ trợ lấy lại
công đạo, cáo trạng với Hạ Cầm: “Mẹ, người này mắng Tiểu Trí, Tiểu Trí
bị oan, nhưng chị ta lại mắng Tiểu Trí là... là...” Cho dù là dưới cảm
xúc như vậy nhưng Chiêu Đệ vẫn không cách nào nói hai chữ đó ra khỏi
miệng, cô không muốn bởi vì cô thuật lại mà khiến Tiểu Trí lại bị một
lần thương tổn.
Hạ Cầm theo hướng ngón tay Chiêu Đệ nhìn qua, chỉ thấy cô gái ban đầu
bởi vì bà đột nhiên xuất hiện mà sửng sốt đang làm bộ muốn chửi tiếp, mà ở phía sau cô ta có một lọ nước hoa vỡ, bà lập tức hiểu rõ rốt cục là
xảy ra chuyện gì.
“Chị Tạ, hay là mình thôi đi, dù sao người ta cũng là khách hàng, đừng
làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó bách hóa truy cứu, còn không phải lấy chúng ta khai đao.” Tiểu Lâm sốt ruột kéo ống tay áo chị Tạ, muốn bảo
cô ta không cần lại làm ầm ĩ. Ban đầu cô ta và Tiểu Lý cho rằng chị Tạ
đối đầu chỉ có một nam một nữ thanh niên này thôi. Vừa thấy hành vi cử
chỉ là biết một người có lẽ trí lực có chút khác thường, một người khác
tuy rằng mặc rất tốt, nhưng nghe giọng nói của cô thì lại khô