
ế tới tìm tao làm gì?”
Tiểu Trí cau mày suy nghĩ kỹ một lát, giờ mới hiểu ra ông lão này đang châm
chọc anh nói sai. Anh nghĩ muốn ngay lập tức phản bác lại, nhưng bình
thường anh không hay nói chuyện, huống chi bây giờ nói chuyện với người
lớn như vậy, anh chính là không có đủ vốn từ. Suy đi nghĩ lại anh vẫn
không biết nên làm thế nào để phản bác lại ông lão này.
Ông
Trương đứng một bên nhìn ông bác sĩ Trung Y già mà không kính này trêu
đùa đứa bé đơn thuần Tiểu Trí thì liền tiến lên một bước, cười ha hả để
hòa giải không khí. Đứa nhỏ Chiêu Đệ này có thể mang thai được hay không còn không phải cần tới sự giúp đỡ của ông lão này hay sao?
“Ông
chính là bác sĩ Phan phải không? Ông xem, chúng ta thật đúng là có duyên phận. Ngày hôm qua gặp được, ngày hôm nay lại nhìn thấy. Không dám giấu ngài, chúng ta thực sự là tới cầu y, ngài có thể để chúng tôi đi vào
nói chuyện được không?”
Bị ông Trương gọi một tiếng bác sĩ Phan,
ông lão mới liếc mắt qua nhìn ông Trương, sau đó dựa vào khung cửa, chậm rãi từ từ mà nói: “Đúng vậy, thật là có duyên phận, còn không phải là
nghiệt duyên hay sao? Thằng nhóc ngốc này ngày hôm qua còn đứng trước
mặt bao nhiêu người như vậy lên lớp tôi… Tôi hôm nay còn đi xem bệnh cho vợ của nó. Ông nói xem, đầu óc tôi có bệnh hay sao? Hơn nữa, ông nhìn
bộ dạng tôi bây giờ giống như muốn để cho các người đi vào nhà nói
chuyện lắm à?”
Chiêu Đệ thấy ông Phan không có chút ý tứ muốn dàn xếp nào thì biết rằng lần này cầu y đã không còn hy vọng gì, nhưng cô
lại không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, chỉ đành điều chỉnh lại giọng
điệu của mình cho tốt, thận trọng xu nịnh ông Phan: “Bác sĩ Phan, đều
nói thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, ngài khẳng định cũng là một người
thầy thuốc có nhân tâm nhân thuật tốt, cho nên năm đó ngài mới có thể
vào lúc tuổi còn trẻ mà đã cực kỳ nổi tiếng như vậy. Ngày hôm qua nếu
như đã làm gì khiến ngài cảm thấy bị mạo phạm thì kính xin ngài thông
cảm nhiều hơn. Ngài có thể đại nhân đại lượng cho chúng tôi một cơ hội
được không?”
Mặc dù những lời này của Chiêu Đệ đã mềm mỏng đến
không thể mềm mỏng hơn được nữa, cũng làm cho ông Phan đại nhân đại
lượng nhưng tuyệt đối không có một chút ý tứ xin lỗi nào. Chuyện ngày
hôm qua, vốn Tiểu Trí đâu có lỗi gì, cô không cần vì chạy chữa mà đổi
trắng thay đen. Từ đầu tới cuối, cô nói là ông Phan nếu cảm thấy bị mạo
phạm thì xin đại nhân đại lượng không so đo nhưng ngụ ý chính là, thực
tế thì ông Phan làm sai rồi, nếu như bởi vì hành động của chúng tôi
khiến cho ông cảm thấy bị mạo phạm thì đó cũng là chuyện không thể khác
được, nếu ông đại nhân đại lượng thì xin cho chúng tôi một cơ hôi, còn
nếu ông bụng dạ hẹp hòi vậy coi như xong đi.
Mặc dù chính là ý
này nhưng Chiêu Đệ lại dùng giọng điệu êm ái, lời nói có kỹ xảo thật
khiến tất cả mọi người không phát giác được tầng ý tứ ở bên dưới.
Nhưng ông Phan là ai cơ chứ, ông chính là phải dựa vào quan sát sắc mặt để
nói chuyện, chữa bệnh cho ngwoif ta. Thời kỳ cách mạng văn hóa, nếu như
ông không hiểu cách thức nói chuyện thì còn có thể sống đến bây giờ hay
sao? Cho nên, tầng ý tứ bên dưới những lời nói của Chiêu Đệ, ông đều
hiểu cả.
Ông không khỏi nhìn về phía Chiêu Đệ thêm mấy lần. Đứa
nhỏ này nhìn qua tuổi còn quá trẻ, bộ dạng trẻ người non dạ nhưng không
ngờ lại có khả năng như vậy. Ông lại nhìn về phía Tiểu Trí đang đứng bên cạnh Chiêu Đệ. Thằng nhóc ngốc này đến lời nói còn không lưu loát, sao
lại cưới được người vợ nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ?
Trong
lòng tò mò lại tò mò nhưng ông Phan sẽ không dễ dàng phá vỡ lời thề của
mình. Năm đó ông đã thề, cuộc đời này sẽ không chữa bệnh cho ai thêm
nữa. Sau đó vì nợ ân tình với bác gái nên ông mới không còn biện pháp
nào khác, đành phải đồng ý chữa bệnh cho con gái bác ấy. Nhưng có một
lần đã là đủ lắm rồi, ông không có hứng thú lặp đi lặp lại chuyện phá vỡ lời thề của mình thêm nữa.
“Ta đây, một lão già cô đơn, không
con trai không con gái, cho nên không có lòng cha mẹ. Thiếu nhân ít
nghĩa cho nên cũng sẽ không nhân tâm nhân thuật. Quan trọng nhất là, ta
là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không làm được chuyện đại nhân đại lượng gì đó. Cô nhóc à, cô hiểu ý của ta chứ, mang theo người chồng ngu ngốc của cô, từ nơi nào đến thì biến về nơi đó đi.”
Ông Trương
vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với ông lão này, vốn vừa rồi còn vì
Chiêu Đệ mà nhịn nhục nuốt tức giận vào trong, giờ thì ông lão này đến
một chút thương lượng cũng không muốn đã thẳng thắn cự tuyệt bọn họ, lời nói lại còn khó nghe như vậy, làm ông không khỏi tiến lên vài bước,
muốn vung quả đấm ra đánh người.
Chiêu Đệ từ khóe mắt liếc thấy,
kịp thời phát hiện động tác của ông Trương, bước nhanh về phía trước
ngăn lại hành động xốc nổi này của ông ấy.
Ông Phan thấy ông
Trương hành đọng như vậy cũng chỉ nhếch nhếch khóe miệng, mỉa mai cười
cười một tiếng rồi xoay người đóng cổng lại.
Tiểu Trí luôn đem
Chiêu Đệ đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, thấy Chiêu Đệ hạ thấp
giọng để nói chuyện mà còn bị ông lão châm chọc