
"Mộng Hằng?"
"Không có gì đâu, chẳng qua là em cảm động quá thôi!" Lòng chua xót làm vành mắt cô mờ đi.
"Hắc, anh biết không? Khi một người biết rõ hết khuyết điểm của người khác, có lúc không phải do ghét hắn."
"Nếu không thì là sao? Là thích sao?"
Lệ Mộng Hằng cười cười, cũng không trả lời.
"Ngày mai anh có rảnh không?"
"Làm gì?"
"Chúng ta đi hẹn hò đi."
Đây chính là hẹn hò sao, sao lại không giống như anh tưởng tượng nhỉ?
Cuộc hẹn hò của một người đàn ông ba mươi ba tuổi với một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi không phải là rất lãng mạn sao, có chút ngọt ngào với sung sướng nữa chứ? Kết quả, hẹn hò hơn nữa ngày rồi mà chẳng có chút gì giống như anh tưởng tượng.
Để anh nghĩ lại một chút xem, rốt cuộc thì cuộc hẹn này bắt đầu lúc nào chứ.......
Lệ Mộng Hằng khi lên xe liền hỏi anh hồi trước đi du học Mỹ từ lúc nào? Anh trả lời rằng sau khi tốt nghiệp trung học anh mới ra nước ngoài học.
Cô nói câu "Thật tốt quá", sau đó hai người liền lái xe đén những nơi anh từng học từ nhà trẻ, tiểu học rồi đến trung học.
Trong nhà trẻ có rất nhiều khu trò chơi, hai người không hẹn mà cùng đi đến đu quay để chơi.
Lệ Mộng Hằng rất thích cảm giác đu lên cao để gió lướt qua mặt, cô chơi rất vui còn vừa cười vừa nói. Từ khi lớn lên có cảm giác mình là người lớn, đã rất lâu cô không chơi được vui như vậy. Một lúc chợt phát hiện Trì Diệu Hi chung quy vẫn chỉ ngồi trên ghế , giống như không dám chơi quá cao, sau mới biết được hóa ra anh sợ độ cao, dĩ nhiên, người gần đây thích giễu cợt anh như cô lại giễu cợt tiếp một phen.
Nơi thứ hai chính là trường tiểu học, Trì Diệu Hi mang cô đến sân vận động phía sau trường, thời điểm không có hoạt động thể thao nào thì chỗ này sẽ đóng cửa, Trì Diệu Hi lại mang cô đi qua một lối nhỏ hẻo lánh dẫn vào sân, bọn họ hai người trở thành "người lén lút".
Sân vận động này rộng đến mức dư sức chứa hai ngàn người, nhưng cô không ngờ anh lại đặc biệt dẫn cô tới đây, "Tại sao lại đẫn em tới đây?"
"Anh thích an tĩnh, chỉ cần nơi này không có hoạt động gì, thì buổi trưa anh sẽ chạy vào đây ăn trưa, sân vận động lớn như thế mà bên trong chỉ có mình anh, cảm giác như nơi đây hoàn toàn chỉ có mình anh, như vậy rất tuyệt đó." Anh quan sát bốn phía một cái.
"Nhưng mà nơi này thay đổi cũng không ít."
Đứng trên khán đài vịn vào hàng rào nhìn xuống dưới, Lệ Mộng Hằng hỏi, "Đây là căn cứ địa bí mật của anh?"
"Oách quá phải không?" Anh đi tới bên cạnh cô nhìn xuống.
"Căn cứ bí mật của anh rất thích hợp cho một trò chơi." Cô chợt quay về sau chạy về phía cầu thang, leo lên bậc cao nhất, cô quay người lại đối mặt với Trì Diệu Hi.
"Này, chơi trò mạo hiểm nói lời thật lòng không?"
"Quy tắc trò chơi như thế nào?"
"Người chơi chỉ có hai chúng ta, dùng oánh tù tì quyết định thắng thua đi, người thắng có thể tiến lên một bậc cầu thang, hơn nữa còn có thể hỏi người thua một câu hỏi phải trả lời thật lòng hoặc chọn trò mạo hiểm. Lần đầu tiên sẽ ưu tiên cho anh, anh ra kéo đi, em sẽ ra bao, nhanh lên!"
Cô một bên chỉ đạo, một bên ra quyền, mà Trì Diệu Hi thật sự ra kéo, bất quá Lệ Mộng Hằng lại ra búa.
Trì Diệu Hi ngẩn ra ngay sau đó lại bậc cười.
"Này, em chơi ăn gian!"
Lệ Mộng Hằng tuyệt đối không áy náy nói: "Người bình thường không ai lại nghe lời như vậy, nhất định là anh cố ý muốn thua cuộc. Đến đây đi, anh chọn trả lời thật lòng hay mạo hiểm?"
"Lời thật lòng."
Hít một hơi thật sâu, cô hỏi: "Quyền kinh doanh của tập đoàn Hồng Lực là thứ Trì Diệu Hi không thể không có đúng không?"
Sao lại hỏi chuyện này?
"Đúng vậy."
"Đáp án này mọi người đều biết, cấu này không tính! Tiếp tục!"
"Này!" Cô gái này cũng ăn gian quá đi.
"Trì Diệu Hi đối với lần hẹn hò này hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Này này này, lời nói dối trắng trợn như vậy ngay cả ông trời già cũng nghe không vô nha! Câu này cũng không tính, tiếp tục."
"Còn có như vậy?" Anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"Trì Diệu Hi anh hiểu rõ lòng phụ nữ như vậy, vậy anh biết khi một người đàn ông muốn cầu hôn, thì lời nào là không thể thiếu không?"
Anh hiểu lòng phụ nữ? Còn là hiểu rất rõ? Lúc này mới đúng là ông trời già cũng nghe không vô lời nói dối này đi! Nếu thực sự như vậy, anh tuyệt đối sẽ không đến mức tới lúc này mà vẫn chưa giải quyết được cô. Anh thử dò xét hỏi: "Gả cho anh đi?"
"Không đúng."
"Anh không thể sống thiếu em?" Anh ra vẻ khoa trương thổi phòng ngực.
Lệ Mộng Hằng nhịn không được bậc cười, "Không đúng! Tiếp Tục."
Cô thích anh giỡn sao? Không sao anh phối hợp.
"Cùng nhau sinh đứa trẻ đi?"
"Tiên sinh! Anh nhảy cũng nhanh quá phải không? Còn chưa cầu hôn xong mà sinh đứa trẻ cái gì? Không đúng không đúng!"
Khóe miệng anh nhẹ nâng, đột nhiên nói: "Anh yêu em."
Tim Lệ Mộng Hằng lỡ một nhịp, sau đó cô vụng về nói: "Cái gì? Anh nói cái gì? Nói nhỏ quá, em không nghe được!"
"Lệ Mộng Hằng, anh yêu em!" Anh hít một hơi sâu, hướng về phía cô kêu to.
Lệ Mộng Hằng có chút kích động. Bất kể là anh nói có bao nhiều phần thật lòng, cho dù nửa điểm cũng không có, thì cô cũng sẽ