
được khẽ run lên, toàn thân vô lực.
Thiếu Kỳ ôm cô thật chặt vào trong ngực, giống như sợ cô chạy mất, anh càng thêm siết chặt hai cánh tay.
"Đi theo anh được không? Anh cũng cần nói chuyện với em." Kết thúc nụ hôn, Thiếu Kỳ thở dốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở cho bình thường để kìm lại sự kích động từ đáy lòng.
Tâm Oanh vẫn còn chìm trong hỗn loạn lặng yên trong ngực anh, không hề ý thức gật đầu, mặc anh dẫn mình lên xe.
*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***
Về đến nhà, Tâm Oanh mới thanh tỉnh sau nụ hôn vừa rồi, cô lo lắng đi ở phía sau, một lòng cuồng loạn không ngừng.
Tại sao anh lại muốn hôn cô? Cô không hiểu.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Thiếu Kỳ tựa như thay đổi thành một người khác.
Cô đi về phía phòng khách, tự chọn cho mình chỗ trống trên ghế sofa cách Thiếu Kỳ xa nhất, trong mắt mang theo hoài nghi nhìn anh.
"Em nhất định phải ngồi cách anh xa như vậy sao?"
Hai tay anh khoanh trước ngực, trêu ghẹo nhìn cô.
Nghe vậy, Tâm Oanh chu miệng lên, trừng mắt liếc anh một cái, tâm tình tựa hồ cũng không quá khẩn trương nữa.
"Đúng, chính là phải cách anh xa một chút." Cằm cô hơi hất lên, bày ra một bộ dáng anh có thể làm khó cô được chắc.
Trên người cô xù ra không ít gai nhọn. Thiếu Kỳ lắc đầu một cái, đột nhiên hình ảnh một Tâm Oanh trong quá khứ luôn mang theo một nụ cười rực rỡ hiện lên trong đầu anh.
Chỉ là, đây cũng là lỗi của anh, là anh khiến cho cô không dám tin tưởng anh nữa, lại càng không dám đến gần anh.
"Được rồi! Vậy anh ngồi đây." Thiếu Kỳ ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô.
"Anh hai, rốt cuộc anh muốn nói gì với em?" Tâm Oanh thận trọng hỏi, một đôi mắt to mang theo sự hỗn loạn nhìn anh.
"Hình như lúc trước em vẫn gọi anh là Thiếu Kỳ, đúng không? Tại sao lại đổi giọng gọi anh hai rồi hả ?" Anh lúc này mới chú ý tới, cảm thấy bị cô gọi là anh hai lại chói tai như vậy.
"Có, có như vậy sao? Em, em không nhớ rõ mình gọi có từng gọi anh như thế. Hơn nữa, anh vốn dĩ chính là anh hai của em, nếu em không gọi như vậy thì phải gọi cái gì?"
Tâm Oanh không nghĩ tới anh lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày đó vì muốn bày tỏ rõ tâm ý của mình với anh, nên cô mới cố ý gọi như thế, chỉ là muốn thông qua việc này để gia tăng dũng khí của mình.
Hiện tại thân phận của hai người cũng đã được xác định rõ ràng, cô cũng không có tư cách gì để gọi anh như vậy.
"Anh vẫn thích em gọi anh là Thiếu Kỳ hơn, chứ không phải là anh hai." Thiếu Kỳ nhẹ giọng thì thầm.
Tâm Oanh nghe anh nói vậy, cô thật sự bị rung động, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì với em? Nếu như không có việc gì, thì em muốn đi ngủ."
Tính tình đà điểu của cô lại nổi lên, cô muốn né tránh vấn đề này, cô sợ anh muốn cái gì đó rồi nó sẽ khiến cô sợ hãi. Cõi lòng cô đã tan nát lắm rồi, thực sự không thể chịu thêm chút đả kích nào nữa.
"Em yêu anh. . . . . Vậy tại sao?" Đúng lúc này Thiếu Kỳ sâu kín nói.
Tâm Oanh đang đứng lên đột nhiên trong lòng sửng sốt một hồi, sợ hãi và lo lắng trong nháy mắt dâng lên thật cao .
Anh. . . . . . Anh phát hiện rồi, thật phát hiện. . . . . . Không. . . . . .
"Yêu, yêu? Đúng, đúng vậy! Dĩ nhiên em yêu anh, bởi vì anh là anh hai của em, từ nhỏ là người hiểu rõ em nhất, cưng chiều em nhất, không phải sao?" Lưng cô cứng ngắc đối diện với anh, sợ anh vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô giờ phút này thì lập tức biết rằng cô đang nói dối.
"Sự yêu thương giữa anh trai và em gái sao?" Anh thì thầm hỏi, nhìn thân thể của cô đang run lên.
"Đúng, đúng vậy . . . . ."
"Không phải là tình yêu trai gái sao?"
"Đương, đương nhiên là không phải, anh đã có Bạch tiểu thư rồi, cũng chính vì em mới hiểu rõ cái gì gọi là tình yêu, em mới phân biệt được tình yêu và tình thân . . . . . ." Cô xoắn lấy tay, lắp ba lắp bắp nói hết câu.
Cô muốn chạy trốn! Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, không muốn đối mặt anh. . . . . .
"Thì ra là như vậy! Anh còn đang suy nghĩ, tại sao bố mẹ lại nói em yêu anh, thì ra đó chỉ là tình cảm giữa em gái với anh trai." Thiếu Kỳ thuận theo lời của cô nói, anh cũng không muốn làm khó cô.
"Vậy. . . . . . Không còn chuyện gì nữa, em, em đi lên trước."
Mặc dù sợ anh phát hiện ra tình yêu của mình, nhưng khi cô nghe thấy anh nói như vậy, cô vẫn cảm thấy tâm trạng của mình thật sự rất đau khổ, đau đến mức khiến cô không cách nào hô hấp được, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Đó là vì cô sắp rơi lệ, cô biết, cho nên cô muốn né tránh anh, một thân một mình tự vuốt ve những vết thương của mình.
"Tiểu Oanh." Thiếu Kỳ gọi cô lại, lấy từ trong túi ra một vật nhỏ.
"Lưng anh hơi đau nhức, em có thể đấm bóp giúp anh một chút không, lần này anh đã chuẩn bị dụng cụ rồi, anh sẽ không chiếm tiện nghi của em nưuã." Anh phất phất tay giơ cái đấm lưng lên.
"Bây, bây giờ sao? . . . . . . Không, không. . . . . ." Tâm Oanh tuyệt không dám quay đầu lại nhìn anh, nước mắt của cô đã rớt xuống.
"Không phải em đã nói là lúc nào cũng được sao?"
"Thôi, được rồi."
Bất đắc dĩ, cô len lén lau nước mắt trên mặt đi, nhịn xuống sự kích động muốn khóc đồng ý với anh.
Cô