
hoán vũ trên thương trường nữa, mà giống như một đứa nhỏ không giấu được sự nhớ nhung, tưởng niệm khi nhìn thấy người thân của mình
"Thiệt là, đã lớn như vậy rồi, còn đùa giỡn với ta như vậy."
Lão Viện Trưởng lau nước mắt, vươn tay đánh xuống đầu của hắn.
Cậu bé làm bà lo lắng nhất trước kia, nay đã trở nên thành thục, chững chạc khiến bà hết sức vui mừng.
"Giang Tình! Tiểu tử này không gây phiền toái cho con chứ?"
"Viện trưởng mụ mụ, Kính Viễn rất hư, luôn khi dễ con."
Giang Tình mặc dù hướng bà oán trách, nhưng hạnh phúc cùng ngọt ngào trên mặt cô đã nói lên tất cả.
"Đây là. . . . . ." Lão Viện Trưởng phát hiện sau lưng Mặc Kính Viễn là một cậu bé giống hắn như tạc. Hai người như cùng một khuôn mẫu khắc ra.
"Viện trưởng bà bà, xin chào, rất vui khi được gặp Người. Cháu là Mặc Thiếu Kỳ, là con trai của cha và mẹ." Mặc Thiếu Kỳ không đợi cha mẹ giới thiệu, trực tiếp hướng phía trước bước đến.
"Cháu là con trai của Kính Viễn! Dáng dấp thật là đẹp trai, cùng hắn khi còn bé giống nhau như đúc. Xem ra sau khi lớn lên nhất định sẽ làm điên đảo vô số cô gái." Lão viện trưởng hiền lành sờ đầu Mặc Thiếu Kỳ.
"Viện trưởng mụ mụ, Người đừng đứng nữa, ngồi rồi hãy nói." Mặc Kính Viễn đưa tay đỡ lấy Lão viện trưởng.
"Tốt, vậy chúng ta ngồi nói chuyện một chút. Thiếu Kỳ, ngoài đó có rất nhiều bạn nhỏ, cháu ra đó chơi với các bạn đi!"
Sợ cậu quá nhàm chán, Lão viện trưởng chỉ tay về phía khoảng sân rộng bên ngoài. Nơi đó có vài đứa bé đang đùa giỡn. Còn một vài bé đang bày ra những con búp bê tự mình làm, dùng để bán trong hoạt động bán hàng tự thiện này, cho những người tới tham quan xem .
"Vâng." Mặc Thiếu Kỳ quay đầu lại nhìn bên ngoài, khẽ nhăn mày, giây tiếp theo gật đầu một cái liền chạy ra ngoài.
Cha và mẹ xem ra có rất nhiều chuyện muốn nói với viện trưởng bà bà. Cậu rất thức thời rời đi, không quấy rầy bọn họ.
Mặc Thiếu Kỳ nhàm chán trốn ở sân sau, phát hiện một gốc đại thụ to lớn, phiến lá rậm rạp. Không chút nghĩ ngợi, cậu leo lên cây, ngồi trên một cành khô chắc khỏe. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống, làm cho tâm tình cậu trở nên rất tốt.
Từ trước đến giờ cậu đều cô độc một mình, không thích tiếp xúc với người lạ. Mặc dù cả người cậu phát ra hơi thở lạnh lùng người lạ chớ gần. Nhưng mọi người vừa thấy gương mặt xinh đẹp của cậu, liền không nắn cũng sờ.
Nhất là những người có tiền tới thăm cô nhi viện, thấy bên cạnh cậu không có người thân đi cùng, cho là cậu cũng ở tại cô nhi viện, trong mắt mang theo đồng tình, làm cậu cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện quần áo trên người cậu cùng những đứa bé kia bất đồng sao?
Dù là những đứa bé ở nơi này thì như thế nào? Chúng nhanh nhẹn, hoạt bát, có chí tiến thủ, tuyệt không cần người khác đồng tình.
Ngược lại, từ nhỏ đến giờ, cậu chưa bao giờ biểu lộ tình cảm trên mặt như những đưa bé kia.
Cậu biết cha mẹ đối với việc cậu cùng những đứa nhỏ khác bất đồng mà cảm thấy bối rối. Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, chưa có bất kỳ sự tình nào làm cậu cảm thấy hứng thú.
Cậu không hiểu, tại sao những đứa bé kia lại có thể hoạt bát, tràn đầy sức sống như vậy.
Nhìn lại bản thân mình, cậu mặc dù có cha mẹ yêu thương, muốn gì được nấy. Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy trống rỗng, tựa như thiếu mất một thứ gì đó.
Ngồi ở trên cây, bỗng nhiên nghe thấy từng tiếng tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, có đại thụ rậm rạp che chở, cậu cúi đầu nhìn xuống.
Là một cô bé bước đi bất ổn, thở hổn hển chạy tới. Sau đó, cô bé tựa vào gốc đại thụ bên cạnh, không nhúc nhích.
"Đây rõ ràng là búp bê. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn của Tâm Oanh chu lên. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu từ trong mắt bé thi nhau rơi xuống.
"Là búp bê. . . . . . Đây là búp bê. . . . . ." Bé nắm thật chặt thật chặt búp bê trên tay, tựa như đây chính là vật quan trọng nhất của bé. Bé không hiểu, tại sao các anh chị ăn mặc trông rất xinh đẹp kia phải nói rằng búp bê của bé không phải là búp bê?
Bọn họ cười bé, nói những lời làm tổn thương bé, còn nói búp bê bé làm trông rất khó coi.
Tại sao bọn họ lại hư hỏng như vậy? Viện trưởng bà bà rõ ràng nói búp bê bé làm rất đáng yêu, rất nhiều người sẽ thích. Vậy tại sao bọn họ đều không thích, còn ném nó trên mặt đất?
"Ô. . . . . . Ô. . . . . ." Bé dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, cảm thấy dễ chịu hơn.
Trên cây, Mặc Thiếu Kỳ lẳng lặng nhìn những hành động của cô bé, đôi tay bất giác nắm chặt.
Cậu không biết tại sao lại có cảm giác này? Chẳng qua là cảm thấy trên gương mặt đáng yêu của cô bé không nên có biểu tình thương tâm như vậy.
Dưới tàng cây, khi thấy cô bé thôi không khóc thút thít nữa, Mặc Thiếu Kỳ từ một cái cây khác nhảy xuống dưới, đi tới trước mặt cô bé, làm ra một chuyện mà ngay cả chính cậu cũng không nghĩ tới.
********
"Này!Trên tay ngươi đang cầm cái gì đó, trông thật đáng yêu, là búp bê sao?"
Nghe vậy, Tâm Oanh giật mình, nhưng không đáp lời.
"Ngươi muốn bán búp bê?" Thấy cô bé không trả lời, cậu lại mở miệng hỏi.
"Anh trai, anh cũng là người đến mua đồ?" Từ quần á